Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1231: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư

Chương 1231: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu HưChương 1231: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư
Chương 1231: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hướng Nam (1)
Lão tú tài hậm hực nói: "Có chuyện gì cứ nói hẳn hoi đi."
Nữ tử cao lớn lần này không đi đâu xa hết, giống như chỉ bước ra một bước, đã đi tới trước mặt người đó.
Chính là vị giáo tập ma ma kiếm tu Nguyên Anh kia.
Nữ tử cao lớn giơ hai ngón tay, từ trong tâm khiếu của giáo tập ma ma mạnh mẽ rút ra một thanh phi kiếm bản mạng, hai ngón tay kẹp lấy đầu đuôi bản mạng phi kiếm đó, hơi tăng thêm lực đạo, ép thanh phi kiếm đó cong vòng lên.
Ở trong tòa tiểu thiên địa này, bà lão nọ thân hình không thể nhúc nhích nhưng ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Nữ tử cao lớn hơi nghiêng đầu,"Cầu xin ta? Chi bằng làm giống như chủ nhân của ta, nói đúng đạo lý, ta hứa với ngươi sẽ không bẻ gãy phi kiếm này."
Đây rõ ràng là không nói đạo lý.
Chờ một lát sau, vị giáo tập ma ma Vân Lâm Khương thị này lấy đâu ra thần thông Tiên Nhân cảnh có thê nói được nửa câu ở tiểu thiên địa này, cho nên nữ tử cao lớn bèn tiếp tục mạnh tay hơn, độ cong càng lúc càng lớn, 'bốp' một tiếng, gãy ngay lập tức.
Giáo tập ma ma thất khiếu đổ máu, Kim Đan xuất hiện vét rạn, Nguyên Anh càng kêu rên không thôi.
Nữ tử cao lớn cười nhạo nói: "Đạo lý của các ngươi, thật ra ta vẫn luôn ưa thích. Thừa dịp tiều Bình An nhà ta chưa tỉnh lại, ta nhanh chóng làm rồi nói sau, sau này chưa chắc có cơ hội như vậy."
Sau khi nói xong, cô phi thăng thẳng tắp tới biển mây phía trên Lão Long thành. Nữ tử áo bào xanh lục Phạm Tuấn Mậu tiếp tục duy trì tư thế ngồi cổ quái kia, sau khi ngắng đầu, ánh mắt cực nóng, hơn nữa trong lòng tràn đầy nỗi kính sợ, câu nói đầu tiên của Phạm Tuấn Mậu, chính là "Trước đó ta không biết người thanh niên này là chủ nhân mới của ngươi!”
Nữ tử cao lớn đeo kiếm điều cũ, đứng ở trước người Phạm Tuấn Mậu, khom lưng, cười hỏi: "Người không biết không có tội?"
Phạm Tuần Mậu lắc đầu nói: "Không biết tức là tội lớn rồi, ta nhận!”
Nữ tử cao lớn đưa tav day day mi tâm, Bộ dáng ngươi sao lại y như lúc trước, mỗi ngày đều có vẻ đáng thương tủi thân? Không vụng trộm chạy tới cầu vòm bên kia khóc với biển mây, thì sẽ giống như hôm nay quỳ gối trên biển mây, thế này bảo ta làm sao giết ngươi được?”
Phạm Tuần Mậu thần thái tỏa sáng,"Giết ta thì cứ giết ta, có ngươi ở đây, vậy là đủ rồi!"
Nữ tử cao lớn ồ một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ đoạn cuối kiếm điều cũ, vễnh lên cao cao, xoay tròn một vòng, sau đó một kiếm đâm xuyên ngực Phạm Tuấn Mậu, chậm rãi xiên cô lên giữa không trung,"Đủ chưa? Chẳng lẽ ngươi không biết năm xưa ta đã giết bao nhiêu tồn tại như ngươi?"
Khóe miệng Phạm Tuấn Mậu chảy ra máu tươi, nhưng trong đôi mắt chỉ có khoái ý,"Ngươi chưa thay đổi, ngươi chưa thay đổi, ta biết, đã một vạn năm, vẫn là như thế, cho dù qua một vạn năm nữa, ngươi cũng sẽ không thay đổi... Chỉ cần ngươi nguyện ý lấy ra phần tinh khí thần này, dưới vòm trời này sẽ..."
Nữ tử cao lớn quay đầu nhìn thoáng qua tường thành Lão Long thành bên kia, từ biển mây trở xuống mặt đất, kiếm điều cũ cũng được rút khỏi ngực Phạm Tuấn Mậu, quay về bên hông cô.
Phạm Tuấn Mậu ngã xuống biển mây, ôm ngực, ngất đi, nhưng biển mây bắt đầu điên cuồng ùa vào trong cơ thể nàng.
Ở lỗ thủng tường thành Lão Long thành bên kia, Trần Bình An đã tỉnh lại, tiếp đó có chút mờ mị[t.
Lão tú tài đã không thấy tung tích.
Sau đó hắn thấy được bóng người quen thuộc kia chậm rãi bay xuống trước mắt, đứng lơ lửng ở trên không trung bên ngoài lỗ thủng tường thành. Người thanh niên nay đã không còn là thiếu niên gầy yếu ngõ Nê Bình nữa, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải ta sai rồi không?"
Cô lắc đầu.
Người trẻ tuổi cam đoan: "Lần sau ta sẽ cần thận hơn chút, ví dụ như học thuật thôi diễn của âm dương gia. Vốn cho rằng mình có thể giải quyết, không ngờ tu sĩ kia cảnh giới cao như vậy..."
Cô vẫn lắc đầu.
Người thanh niên hỏi: "Không thất vọng vì ta?"
Cô lại lắc đầu.
Vì thế. Trần Bình An cười nheo mắt.
Nữ tử cao lớn cũng thế.
Dòng sông thời gian vẫn như thường chậm rãi chảy qua bên ngoài tiểu thiên địa này, chỗ màn trời nơi hai loại quy củ thiên địa giáp nhau bị kích động, toả sáng ra lưu ly năm màu mê người.
Trần Bình An ngồi sóng vai cùng Kiếm Linh ở bên cạnh phế tch tường thành, hai chân buông thõng ra bên ngoài.
Trần Bình An cúi đầu nhìn bụng mình, đã được cầm máu, miệng vết thương đại khái đã khép lại máu thịt, chỉ là lục phủ ngũ tạng bên trong tựa như một đám tơ vò, vẫn có thể đau tới mức làm người ta run lên.
Bị một món tiên binh bản mạng Phi Thăng cảnh đả thương, cho dù đòn này còn xa mới được tính là một đòn dốc toàn lực, nhưng nó đã ởi xuyên qua bụng Trần Bình An, khó có thể tưởng tượng được sẽ để lại di chứng nặng nề ra sao.
Nơi xa xa, mọi người đều đứng tại chỗ yên lặng bát động.
Chỉ có vị giáo tập ma ma có phi kiếm bản mạng bị bẻ gãy kia là quỷ dị nhất, luôn lắc lư, biên độ cực nhỏ, nhưng càng thê thảm hơn.
Tôn Gia Thụ bị lão tổ tông đánh ngất, giao cho lão quản sự bên cạnh đưa tay đỡ.
Tuyệt đại đa số mọi người, trên mặt đều mang theo ý cười khuây khoả.
Nghe cô nói, Trịnh Đại Phong bị đánh gãy cột sống, một luồng chân khí thuần túy cửu cảnh võ phu dưỡng luyện ra kia đã hoàn toàn tiêu tán, thật sự trở thành một phế nhân, nhưng trụ cột thể phách còn lưu lại một chút, tương đương với thân thể võ phu cảnh giới thứ năm thứ sáu. Trịnh Đại Phong đã được Văn Thánh lão gia đưa tới hiệu thuốc Khôi Trần, tính mạng không đáng lo nữa, nhưng nhắm chừng cho dù một lần nữa đứng dậy từ trên giường bệnh, nửa đời sau cũng sẽ sống không bằng chết.
Cô còn nói, lão tú tài đã nói cục diện rối rắm này đề hắn thu dọn, tóm lại sẽ tuyệt đối không để Trần Bình An chịu thiệt, Đỗ Mậu kia ăn vào bao nhiêu, phải nôn ra càng nhiều hơn, hơn nữa sự tình không đơn giản như vậy.
Cùng nhau nhìn khung đỉnh màn trời tiểu thiên địa này, đột nhiên cô nói: "Ta phải đi rồi, chuyện mài kiếm, không thể trì hoãn chút nào nữa.”
Trần Bình An nghĩ tới một chuyện, nhẹ nhàng nói: "la có môt chiếc dù giấy dầu có thể che chắn thiên cơ, thần tiên tỷ tỷ cầm đi nha. Dựa theo cách nói lúc trước, ngay cả đối thủ một mất một còn của Văn Thánh lão gia cũng đã tỏ thái độ, về sau ít nhất ta không cần đụng phải Đỗ Mậu loại lão quái vật này nữa, chỉ cần không phải tu sĩ thượng ngũ cảnh, ta đều có thể ứng phó, hơn nữa cũng sẽ không chủ động trêu chọc, lần này ở Lão Long thành giúp đỡ Trịnh Đại Phong, là trường hợp đặc biệt.”
Cô ừ một tiếng, đưa tay xoa đầu Trần Bình An,"Cũng tốt, ngươi còn chưa tặng đồ cho ta đó nha.”
Trần Bình An chớp chớp mắt. Cô nói rất đúng lý hợp tình: "la đang nói năm xưa lúc qua cầu, khối Trảm Long Đài trong chiếc sọt của ngươi. Đó cũng không phải quà ngươi tặng, là do ta trộm nha."
Trần Bình An cười nói: "Thần tiên tỷ tỷ, ngươi muốn gì, chiếc dù giấy dầu kia không tính, ta tặng ngươi cái khác, ta đã đi một quãng đường rất xa, về sau có thể sẽ còn tiếp tục đi nữa, nói không chừng có thể gặp được thứ ngươi thích."
Cô nghiêng người, sau đó thân thể ngửa ra sau, cười nói: "Không sợ vị cô nương kia tức giận?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận