Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1742 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (8)



Chương 1742 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (8)




Mã Đốc Nghi không nỡ nhìn thẳng, Tằng Dịch thậm chí còn chạy sang một bên nôn khan.
Trần Bình An chôn thi thể ở nơi cách đường cái một khoảng khá xa, trước đó hắn cũng đã cố gắng hết sức góp nhặt lại toàn bộ thi thể của những người đáng thương đó.
Sau khi Trần Bình An làm xong những việc này và chắc chắn rằng không có ai ở gần đó, hắn đã lấy từ trong vật một tấc ra một Lưu ly các mô phỏng rồi mời vật vật thuở sinh thời vốn là tu sĩ của Long Môn cảnh, sau khi qua đời bị Du Cối biến thành quỷ tướng.
Sau đó quỷ tướng vẫn còn giữ được trí thông minh này dành phần lớn thời gian dẫn ba người ba ngựa đến một ngọn núi hẻo lánh, ở biên cảnh của địa giới, Trần Bình An đã hút Mã Đốc Nghi vào lá bùa, rồi bảo quỷ tướng nương thân vào người của Tằng Dịch.
Khi bắt đầu leo núi và cuối cùng tìm thấy một động phủ trên núi có khắc hai chữ "Chước Cầm" trên vách đá.
Bản thân bố cục của cảnh quan đã thực sự rất đẹp đẽ, vị trí của hang động lại càng vẽ rồng điểm mắt.
(Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ. Ý chỉ tô điểm làm cho thứ gì đó đẹp đẽ sống động hơn.)
Chỉ là tu sĩ đầu tiên phát triển động phủ tu đạo này đã không còn ở nữa rồi, sau đó nó đã bị sơn tinh quỷ yêu chiếm giữ.
Trần Bình An và "Tằng Dịch" bước vào trong.
Đi được hơn trăm bước, trước mắt chợt có ánh sáng, đó là một hang động khổng lồ, ánh đèn rực rỡ, có hơn chục con tiêu quái sơn trạch chưa hoàn toàn biến thành hình người, cộng thêm một con đại yêu của núi sâu đang ngồi trên ngai vàng cao. Nếu đứng lên, vóc dáng chắc cũng phải cao hơn hai trượng, to như một ngọn núi nhỏ, chỉ thấy hắn ta mặc áo bào màu vàng, áo giáp vàng, trên đầu đội vương miện xiêu vẹo, có hai nữ nhân ăn mặc hở hang, ngồi tựa vào ngai vàng, đang bị đại yêu bóp nhéo chơi đùa đôi chân, cạnh ngai vàng có một chiếc ghế đầu bằng gỗ tử đàn, ngồi trên đó là một nam tử mặc áo xanh đang nở nụ cười hứng thú.
Dù là người hay yêu, dường như cũng đều đang chờ đợi hai kẻ ngốc tự sa mình vào bẫy.
Đại yêu mặc áo bào màu vàng và áo giáp, đầu vẫn là đầu báo của bản thể thật, đang uể oải tựa lưng vào ghế, lắc lắc ly rượu khổng lồ trong tay, khi rượu có màu đỏ tươi đổ ra đất, nó nhẹ nhàng nhấc chân lên, giẫm lên trên đầu của một nữ tử quyến rũ, người đó lập tức nằm bò xuống đất, liếm sạch chỗ rượu, mang theo khuôn mặt đầy say mê ngẩng đầu lên.
Nam tử áo xanh quay người lại, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đại vương, ngài thật sự là rất có khí chất ‘tướng quân cầm cốc ngắm tuyết rơi' đấy!”
(Trích từ bài “Bắc Phong Hành” của Lưu Cơ thời Minh.
“Thành ngoại tiêu tiêu bắc phong khởi,
Thành thượng kiện nhi xuy lạc nhĩ.
Tướng quân ngọc trướng điêu thử y,
Thủ trì tửu bôi khán tuyết phi.”
Dịch:
Ngoài thành gió bấc thổi ù ù,
Lính đứng trên thành lạnh muốn đứt tai.
Trong trướng ngọc tướng quân mặc áo da chồn,
Tay cầm chén rượu xem tuyết bay.)
Đại yêu nhoẻn miệng nói: “Ngắm tuyết cái đầu ngươi, ở đâu có tuyết cơ chứ? Đừng nói đến trong động phủ của ta, ở bên ngoài tuyết cũng đã ngừng rơi rất lâu rồi.”
Nam tử mỉm cười chỉ vào bộ ngực đầy đặn của mỹ tử kiều diễm: “Đại vương chỉ cần cúi đầu xuống là đã có thể nhìn thấy mà.”
Đại yêu cười lớn.
Toàn bộ hang động đột nhiên trở nên ồn ào vô cùng.
Trần Bình An hỏi: "Nói xong chưa?"
Đại yêu khí thế bức người đó nheo mắt nói: "Ngươi nóng lòng muốn xuống biển lửa như vậy sao?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Chúng ta còn phải lên đường, cũng khá gấp đấy."
Nam tử mặc áo xanh cười nói: "Thế giới hỗn loạn như vậy, sớm chết sớm đầu thai mà đúng không?"
Trần Bình An lại gật đầu: "Có lý."
Nửa canh giờ sau.
Trần Bình An và Tằng Dịch thật sự đã rời khỏi động phủ này.
Quỷ tướng lựa chọn ở lại phủ đệ "Chước Cầm" này đã tiễn bọn họ ra đến cửa.
Còn về động phủ phía sau hắn ta.
"Đại Yêu" mặc áo choàng vàng và áo giáp vàng ở Quan Hải cảnh đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa, còn về phần nam tử mặc áo xanh làm quân sư, hắn ta không phải là yêu ma quỷ quái gì, mà là một con người, hắn ta còn chết trước cả đại yêu, hồn phách của hắn ta đã bị quỷ tướng nuốt sạch.
Hai nữ nhân cũng đều là con người, sau khi không còn bí thuật khống chế, một người lựa chọn nương tựa vào vị quỷ tướng chủ nhân mới, người còn lại đâm vào tường tự sát, tuy nhiên, theo thỏa thuận trước đó với nàng ta, Trần Bình An đã thu hồn phách của nàng ta vào trong Lưu Ly các mô phỏng vốn dĩ là nơi ở của quỷ tướng.
Còn về phần những quỷ quái sơn tính đó, có một số bị giết, nhưng cũng không phải là không có ai sống sót.
Bởi vì Trần Bình An, một tiên sinh phòng sổ sách chân chính của đảo Thanh Hạp, từ khi bắt đầu ra quyền cho đến khi kết thúc, thực tế còn chưa đến nửa nén nhang, nửa canh giờ là kể cả lúc tính toán sổ sách.
Trần Bình An nói với quỷ tướng: "Trước khi ta rời khỏi hồ Thư Giản, ta sẽ đến xem, sau đó Tằng Dịch cũng sẽ đến."
Quỷ tướng gật đầu nói: “Ta sẽ ở đây yên tâm tu hành, sẽ không quấy rầy những người bình thường. Bây giờ thế đạo Thạch Hào quốc rất hỗn loạn, có rất nhiều lệ quỷ ác ma mà lúc bình thường khó tìm được.”
Trần Bình An hỏi: "Mười năm, trăm năm sau thì thế nào?"
Quỷ tướng ngạc nhiên.
Trần Bình An nói: "Đi tranh giành một thân phận sơn thần nào đó, ngay cả khi lúc ban đầu chỉ là một miếu hoang vốn không được triều đình công nhận."
Quỷ tướng cúi đầu cảm phục, chắp tay nói: "Đại ân của Trần tiên sinh, ta nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!"
Trần Bình An không nói gì nữa, hắn chỉ đưa Tằng Dịch xuống núi và rời đi.
Đi được nửa đường, Trần Bình An lấy ra lá bùa, Mã Đốc Nghi lại có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nàng ta ngay lập tức bắt đầu trò chuyện với Tằng Dịch.
Trần Bình An bất lực lắc đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận