Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1232: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư

Chương 1232: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu HưChương 1232: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư
Chương 1232: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hướng Nam (2)
Trần Bình An cười tươi,"Cùng lắm thì để cho nàng ấy đánh một trận thôi. ˆ
Cô gập hai ngón tay lại, gỗ nhẹ một cái lên trán Trần Bình An,"Thiếu niên lang đã trưởng thành rồi."
Trần Bình An cũng nghiêng người, đưa tay so sánh chiều cao hai người, vui vẻ nói: "Đúng không?”
Cô dùng bả vai húc nhẹ vào vai Tràn Bình An một phát, cười hỏi: "Ngươi rất thích nha đầu kia phải không? Thích như thế nào?”
Trần Bình An suy nghĩ, khuôn mặt tái nhợt thoáng ửng đỏ, hai tay chống trên mặt đất, nhìn phương xa, ngượng ngùng nói nhỏ: "Cái này sao ta có thể nói ra được chứ, ngại lắm."Cô tặc lưỡi nói: "Ái chà, ta cũng cảm thấy ghen tị quá đi thôi."
Trần Bình An vẫn nhìn phương xa, lắc đầu nói: "Không đâu, thần tiên tỷ tỷ tốt nhát."
Nữ tử cao lớn cười đứng lên,"Đi thôi, đi tới chỗ hiệu thuốc lấy dù che. Đúng rồi, thi thể nằm trên mặt đất kia, là dương thần thân ngoại thân của Đễ Mâu. có thể cát ơiữ lai. tốt xấu gì cũng là một bộ túi da thể phách Tiên Nhân cảnh thập nhị cảnh, có thể bán được tiền."
Trần Bình An liếc nhìn "Đỗ Mậu" trên mặt đắt.
Cô cười nói: "Có thể bán được không ít tiền, thậm chí có thể để người ta sống nhờ trong đó, ví dụ như loại của Đại Ly quốc sư Thôi Sàm."
Trần Bình An cất vào trong chỉ xích vật.
Cô cười hiểu ý.
Trần Bình An tuy nội tạng trong cơ thể bị phá tan nát nhưng hành động vẫn không bị trở ngại, có điều hôm nay muốn giao thủ với người ta thì thôi bỏ đi, nhắm chừng thực lực lúc này còn không bằng tu vi lúc trước khi mới vào chen thân võ đạo tam cảnh.
Trần Bình An đứng lên, cúi đầu nhìn pháp bào Kim Lễ rách nát, đau lòng còn dữ dội hơn so với nỗi đau da thịt. Trong tay cô cầm theo ba khối Trảm Long Đài sớm nhất đặt ở trong đồ trữ vật ngọc bài trắng thuần kia, cười nói: "Không sao, vá được, máy túi đồng tiền kim tinh mà thôi, nói không chừng còn có thể một hơi hăng hái tăng lên tới cấp bậc bán tiên binh. Dương lão nhân phải cho một chút, gã Đỗ cái gì đó, cũng phải nghĩ cách cho." Trần Bình An gật gật đầu.
Nàng sải bước về phía trước, đi ở bên trong lỗ thủng lớn của tường thành bị đánh thủng,"Đừng nản chí, cuối đại đạo còn xa lắm, đến lúc đó ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi."
Trần Bình An bước nhanh đuổi theo, cô bắt lấy đầu vai Trần Bình An, nhảy khỏi cái lỗ trên tường, ở sau khi Trần Bình An chỉ điểm phương hướng, lướt về phía hiệu thuốc Khôi Trần kia ở nội thành Lão Long thành.
Bởi vì lão tú tài chưa tháo cắm chế nơi Lão Long thành nên vạn vật vẫn yên tĩnh như cũ. Bùi Tiền đang ở trong ngõ bên ngoài cửa hiệu thuốc, tay cầm gậy leo núi, sốt ruột như con kiến đang bò trên chảo nóng, bởi vì sau khi nó đùa giỗn xong kiếm pháp điên khùng do nó tự nghĩ ra, thì chợt phát hiện âm thần họ Triệu tựa như khúc gỗ, không nhúc nhích, nó có gọi như thế nào cũng vô dụng, khói đen thì như chùy băng, hai tay nó bắt lấy một luồng, kết quả kéo cũng không kéo nổi. Cuối cùng nó ném gậy chống leo núi, ngồi ở trên mặt đất ôm đầu khóc, sau khi khóc xong thì chạy như điên ra khỏi ngõ, nhưng rồi dừng bước ở góc phó, bởi vì nó nhớ lại lời dăn của Tràn Bình An. vì thế nó cứ đứng ở nơi đó bồi hồi không đi, cuối cùng lại ngồi trên mặt đất, xé tim xé phổi, vừa gọi cha vừa gọi sư phụ, sau khi gọi đến khàn cả cổ họng, khóc không nổi nữa, lại 'bếp' một cái lấy ra lá bùa kia dán trên trán, tăng thêm can đảm cho bản thân, nhăn khuôn mặt đang khóc đến tèm nhem lại muốn bước ra một bước, đi tìm Trần Bình An!
Kết quả sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc, Đi về."
Bùi Tiền xoay người, nhìn thấy được Trần Bình An cười với mình, vừa tủi thân uất ức lại vui vẻ, khóc khóc cười cười chạy về phía Tràn Bình An, ôm cổ hắn.
Nữ tử cao lớn đứng ở phía sau Tràn Bình An, thấy một màn như vậy, cảm thấy thú vị, rất giống.
Về phần sự cổ quái trong mắt tiều khuê nữ đen như hòn than này, xuất thân cùng tầm mắt của cô, khiến cô rõ hơn so với bát cứ ai khác bí ẩn trong đó.
Khí tượng này, gọi là nhẫn uấn nhật nguyệt (trong mắt chứa cả nhật nguyệt).
Đương nhiên không phải nhật nguyệt "chính thống" của Hạo Nhiên Thiên Hạ, mà là nhật nguyệt tinh túy của một số động thiên phúc địa nào đó, nhưng dù vậy, võ phu cửu cảnh, hoặc là lục địa thần tiên, vẫn không có cách nào thừa nhận phần phúc vận ngập trời này.
Vì sao tiểu cô nương này vẫn bình yên vô sự, cô không có hứng thú, việc kỷ quái, người thần dị nào cô chưa từng gặp? Nhiều đến nhìn mà phát ngán. Chỉ riêng những kẻ bị chết dưới thanh kiếm điều cũ kia, đã vô số kê.
Lúc này Bùi Tiền mới nhìn thấy vị nữ tử cao lớn đồ trắng kia, mở to mắt, vẻ mặt dại ra.
Kiếm Linh cười cười, nói với Trần Bình An: "Thiên hạ hiện nay, rất ít có hạt giống võ vận thuần túy như vây. sao ngươi không dạy cho nó?”
Trần Bình An ấn cái đầu nhỏ của Bùi Tiền,"Trước kia ta sợ nó học võ, không biết nặng nhẹ, dễ gặp rắc rối, sau này ta sẽ tự mình dạy nó."
Bùi Tiền bắt đầu không tự chủ được lui về phía sau.
Không kìm lòng được, chỉ sợ bây giờ nó cũng không biết mình đang làm cái gì.
Kiếm Linh nheo mắt nói: "Xem ra còn không phải động thiên phúc địa bình thường Nho gia mới tìm được, nói không chừng một trong những động thiên phúc địa mà năm xưa bị ta tự tay chém rớt xuống nhân gian2"
Trần Bình An không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Kiếm Linh cười nói: "Tạm thời không cần hiểu những thứ này, toàn chuyện vặt xưa cũ không quan trọng, ta cứ nghĩ tới là phiền lòng."
Cô dẫn đầu xoay người, đi về phía hiệu thuốc.
Bùi Tiền lúc này mới lấy lại tinh thần, rụt rè núp ở phía sau Trần Bình An.
Chiếc dù giấy dầu nhỏ được lão đạo nhân Đông hải gọi là Ngô Đồng Phiến kia được dựng xéo nơi cửa, cô khom lưng cầm lấy, trong nháy mắt bung chiếc dù, từ trong dù rơi ra một ngọc bài, chính là ngọc bài đích truyền tổ sư đường Thái Bình sơn.
Cô cằm ở trong tay liếc nhìn, bóp thành bột phấn,"Thứ đồ rách nát."
Trần Bình An dậm chân, vội vã nói: "Ta còn phải trả lại cho Thái Bình sơn."
Kiếm Linh cười tủm tỉm nói: "Sao không nói sớm, không sao, cứ nói là do ta làm hỏng, kêu cái kia cái gì Thái Bình sơn đến Ly Châu động thiên tìm ta, ta đền cho bọn họ là được."
Cô nghĩ trong bụng, với điều kiện tiên quyết là bọn họ dám nhận.
Trần Bình An bát đắc dĩ nói: "Thôi, ta sẽ viết phong thư cho vị lão thiên quân của Thái Bình sơn, chắc là không có vấn đề gì lớn."
Cô chống ô, gật gật đầu,"Vậy ta đi nha."
Trần Bình An có ngàn lời vạn lời, nhưng không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng đành cười gật đầu mà thôi.
Cô đi đến trước người Trần Bình An, hơi xoay người, lấy trán tì lên trán Trần Bình An, nhẹ nhàng nói: "Trần Bình An, gặp được ngươi, là may mắn của ta." Sau khi nói xong, cô cầm chiếc dù giấy dầu, hóa thành một đạo cầu vòng trắng như tuyết, phá vỡ màn trời Lão Long thành, phá vỡ biển mây Phạm Tuấn Mậu ngã xuống đất nằm yên không dậy nổi, sau đó lơ lửng, theo hướng bắc quay về mảnh Trảm Long Đài kia của Ly Châu động thiên.
Nơi cửa hiệu thuốc, Bùi Tiền giật giật tay áo Trần Bình An, kinh hồn táng đảm nói: "Vị này thật sự là thần tiên tỷ tỷ lợi hại nhất ta từng gặp, trước mặt nàng ấy, ngay cả mở miệng nịnh bợ ta cũng không dám.”
Trần Bình An cười nói: "Núi cao còn có núi cao hơn, cho nên sau khi tập võ, không thể không coi ai ra gì.”
Bùi Tiền ra sức gật đầu, đột nhiên hỏi: "Cô ấy chính là 'cô nương' kia à, vậy lần sau gặp mặt, ta gọi cô ấy một tiếng mẹ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận