Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1539 - Đêm Mưa Giang Hồ (5)



Chương 1539 - Đêm Mưa Giang Hồ (5)




Ngô Ý thấy Trần Bình An lắc đầu, đáy lòng liền có hơi không vui, chỉ là khi vừa nghĩ đến hai lá thư nhà còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ kia, nàng đành phải nhẫn nại kiềm chế giải thích nói: “Ta cũng ngại khi hỏi về những gì đã qua của công tử, nhưng ta có thể nhìn ra được trên người công tử dính phải không ít nghiệp chướng.”
Trần Bình An tò mò hỏi: “Nói thế nào đây?”
Ngô Ý cười nói: “Thế gian có một vài yêu vật khi giết sẽ có thể nhận được công đức nhưng cũng có thể sẽ bị nghiệp chướng quấn thân. Quy tắc này rất khác thường, nho gia vẫn luôn giữ kín nó cho nên có thể công tử vẫn chưa hiểu rõ lắm.”
Trần Bình An hỏi một cách dứt khoát: “Có cách nào để phá giải và trừ bỏ được hay không?”
Ngô Ý giả vời thần bí: “Đừng gấp mà, dù sao công tử còn phải ở lại Tử Dương phủ thêm hai ngày nữa, đợi sau khi tỉnh rượu rồi ta lại bàn về chuyện này với công tử. Tối nay chỉ dành để uống rượu thôi, không nói đến mấy chuyện làm người ta mất hứng.”
Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.
Ngô Ý đi đầu rời khỏi.
Rất nhanh sau đó Trần Bình An cũng dẫn đám người Bùi Tiền rời khỏi Tuyết Mang đường, trở về đường cũ.
Bùi Tiền vẫn rất hưng phấn nhưng vẫn không quên cầm theo Hành Sơn trượng, trên đường đi lại còn ngâm nga khúc ca dao tự khúc, đều là một vài tục ngữ mà nó nghe được ở quê hương quận Long Tuyền của sư phụ.
Hôm nay Lôi công hát khúc, đến mai mưa sẽ không nhiều, chim én bay thấp rắn qua đường, con kiến dọn nhà núi đội mũ... Mặt trăng mọc lông, mưa to ngập đồng, trên trời vây đầy vảy cá chép, ngày mai gạo phơi không cần lật...
Chưa từng yên tĩnh bao giờ.
Chu Liễm đã nghe bài ca dao này nhiều đến nỗi lỗ tai cũng sắp mọc kén: “Bùi nữ hiệp, ngươi thương ta dùm đi, bỏ qua cho cái lỗ tai của ta có được hay không?”
Bùi Tiền than thở một tiếng, tối nay tâm trạng thật tốt cho nên cứ chiều theo ý kiến của lão đầu bếp một lần vậy. Nó vọt về phía trước mấy bước trên con đường yên tĩnh, quơ quơ Hành Sơn trượng: “Trên đời này chó hoang ngang tàng, sói lang làm chủ, mới khiến cho giang hồ hiểm ác như vậy, người người ai cũng thấy bất an, nhưng ta vẫn chưa luyện thành kiếm thuật và đao pháp, trách ta, đều tại ta.”
Chu Liễm đá một cước lên mông nó.
Bùi Tiền lảo đảo mấy bước, sau khi đứng vững lại thì quay đầu nói với vẻ vô cùng giận dữ: “Làm gì vậy?”
Chu Liễm đang muốn chê cười nó mấy câu thì đột nhiên ồ lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên rồi vươn tay ra: “Trời mưa rồi?”
Trần Bình An ừ một tiếng.
Đúng là mưa phùn đang rơi rả rích.
Cả đoàn người nhanh bước trở về tòa nhà Tàng Bảo các.
Thạch Nhu là vật âm nên không cần đi ngủ, thế nên đã canh giữ ở lầu một.
Chu Liễm và Bùi Tiền chia ra ở lầu hai và ba.
Trần Bình An một mình ở lầu bốn, tối nay mưa không lớn.
Hắn đứng ở hành lang nửa canh giờ làm cho mùi rượu trên người tản đi đôi chút.
Trần Bình An quay ngược về phòng ngủ, giấc ngủ rất nông. Dù sao thì vẫn đang ở Tử Dương phủ, nơi này có một vị chủ nhân tính tình khó dò là Ngô Ý.
Sau nửa đêm, đột nhiên, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
Trần Bình An mặc quần áo đứng dậy, sau khi mở cửa thì lại nhìn thấy một người mà hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Tiêu Loan phu nhân, Thủy thần Bạch Hạc giang.
Chỉ thấy ánh mắt nàng ta mang vẻ phức tạp, thẹn thùng không thôi, muốn nói lại ngập ngừng, hình như nàng ta đã thay một bộ váy áo vừa người hơn, nàng ta quay đầu, cắn cắn môi lấy dũng khí, thì thầm nói: “Trần công tử...”
Trần Bình An đã đóng cửa ầm một cái.
Tiêu Loan phu nhân đứng ở ngoài cửa, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động.
Chỉ nghe vị trẻ tuổi trong đó nói vọng ra với vẻ cực kỳ kích động: “Mong phu nhân tự trọng!”
Tiêu Loan phu nhân ngạc nhiên đứng ngoài cửa một hồi lâu cũng không rời đi, khi nàng ta còn đang do dự xem có nên gõ thêm lần nữa hay không thì vừa quay đầu lại đã nhìn thấy lão nhân còm cõi bình thường không có gì đáng chú ý kia.
Đi trên hành lang từ phía tiệc rượu Tuyết Mang đường bên kia, Tiêu Loan phu nhân am hiểu nhất là nhìn mặt người mà đoán ý nói chuyện, khi vừa gặp người này, từ mỗi nhịp thở dài ngắn của lão ta đến cả tiếng vang của mỗi bước chân cũng đã cho thấy lão ẩn giấu cực sâu, đúng là cố ý che giấu tu vi ở mức võ đạo ngũ cảnh, mà lần lão già âm thầm xuất hiện ở lầu bốn này, khí tức võ đạo của lão già đã không kém Tôn Đăng Tiên bao nhiêu.
Có thể thấy đây đúng là hạng người lòng dạ rất thâm sâu.
Tiêu Loan phu nhân chỉ nhìn ra được vị tùy tùng lớn tuổi này là tông sư có vị thế võ học còn cao hơn Tôn Đăng Tiên thế nhưng ông ta đã bước vào Kim Thân cảnh, hai chân bắt đầu hướng tới chỉ cảnh võ đạo Luyện Thần cảnh hay chưa, nàng ta không biết được.
Nhìn không ra sự sâu cạn của một vị Võ phu thuần túy, điều này có nghĩa là Tiêu Loan nhất định phải cẩn thận.
Lão nhân còm cõi cười làm cho Thủy thần nương nương Bạch Hạc giang thiếu chút nữa đã nổi da gà, tất cả những câu nói sau đó lại càng làm cho toàn thân nàng ta cảm thấy khó chịu: “Tiêu Loan phu nhân bị thiếu gia nhà ta cho ăn bơ rồi ha? Đừng đau lòng, thiếu gia nhà ta là vậy đó, không phải chỉ đối với mình phu nhân như vậy thôi đâu.”
Tiêu Loan phu nhân trầm ngâm một hồi, mỉm cười một cách thật tự nhiên rồi nói: “Lão tiên sinh, tối nay bỗng nhiên có mưa, ngươi cũng biết ta là Thủy thần một sông mà, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác quen thuộc, vất vả lắm mùi rượu mới tản đi cho nên liền mượn cơ hội này dạo đêm ở Tử Khí cung, trùng hợp nhìn thấy Trần công tử thiếu gia nhà ngươi đang đứng luyện quyền ở hành lang lầu trên. Ta vốn cho rằng Trần công tử là một người tu đạo, là một vị tiểu kiếm tiên tiền đồ vô hạn, chẳng ngờ quyền ý của Trần công tử lại thượng thừa đến thế, không hề thua kém bất kỳ một vị tông sư nào của Hoàng Đình quốc chúng ta, cho nên ta đã tò mò rồi mạo muội đến đây hỏi thăm, là do ta đường đột.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận