Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1185: Mưa Đã Tạnh (2)

Chương 1185: Mưa Đã Tạnh (2)Chương 1185: Mưa Đã Tạnh (2)
Chương 1185: Mưa Đã Tạnh (2)
Mùng Một và Mười Lăm tâm ý tương thông cùng Trần Bình An, chúng cải biến sách lược trước đó, vạch ra hai dải huỳnh quang, lần lượt đâm vào hai tròng mắt lớn như đèn lồng của thủy yêu Mai Hà.
Tùy Hữu Biên cũng giá ngự kiếm Si Tâm chuẩn xác đâm vào đầu lâu thủy yêu Mai Hà, cả thanh trường kiếm trực tiếp nhập trong đầu lâu, đâm xuyên tận mặt đát, đủ để thấy nó bén nhọn tới chừng nào.
Vương Kỳ cùng Trần Bình An cơ hồ cũng đồng thời ra tay, cả hai đều muốn một chiêu giết địch.
Trần Bình An tay cầm cành khô làm kiếm, lao thẳng tới.
Mưa to giữa thiên địa tựa nhưữ bị quân tử Vương Kỳ giá ngự, từng giọt từng giọt thay đổi quỹ tích rơi xuống, ngàn vạn giọt mưa đồng loạt kích xạ về phía Trần Bình An.
Một kiếm qua đi.
Trên nhánh cây không còn thấy thân ảnh Vương Kỳ, Trần Bình An đứng ở vị trí quân tử thư viện đứng lúc trước, vai hơi run, pháp bào Kim Lễ kích đãng một trận gợn sóng, đánh bay toàn bộ những giọt mưa khảm vào pháp bào.
Đường đường quân tử thư viện không ngờ lại tránh chiến mà lui.
Thủy yêu Mai Hà thoi thóp một hơi, không còn cách nào giá ngự thân mình hạ xuống khe nước tạo thành từ nước mưa, máu và nước mưa cùng lúc ngắm vào bùn đắt.
Cành khô trong tay Trần Bình An hóa thành phấn vụn.
Tung mình lướt về phía thủy yêu Mai Hà, giữa không trung vươn tay bắt tới, nắm kiếm Si Tâm vào tay, trực tiếp chẻ xuống đầu lâu thủy yêu Mai Hà. Mưa to dần dần ngừng nghỉ.
Rất nhanh sau đó giáp sĩ trên núi bắt đầu triệt thoái xuống núi.
Cuối cùng Ngụy Tiện vẫn không thể bắt được đại hoàng tử Lưu Tông, chỉ giết được một tên kiếm tu thề chết bảo hộ chủ nhân, đành phải mặc cho Lưu Tông lui xuống chân núi, thu lại binh gia giáp hoàn vào trong tay áo.
Chu Liễm thọ thương nặng nhất, nhưng cũng không chết. Lô Bạch Tượng đi tới thi thể thủy yêu Mai Hà, rút đi mấy mũi tên đặc chế trên người, không tiện tay vứt bỏ mà nắm ở trong tay, hiệp đao Đình Tuyết thu vào trong vỏ. ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trên Tây Hải Đồng Diệp châu, con đại yêu hiện ra chân thân chạy thoát mạng bỗng dưng bị người vung kiếm chém giết ngay tại chỗ, cả đầu lâu lớn như đỉnh núi sau khi bị một đoạn mảnh như sợi tơ cắt xén qua, ầm vang rơi xuống biển, thi thể dài như sơn mạch vẫn cứ trôi nổi trên biển, lên lên xuống xuống.
Ba vị đại tu Đồng Diệp châu một đường đuổi giết đến đây, tâm tư mỗi người mỗi khác.
Đương đại tông chủ Thái Bình sơn Tống Mao đảo tay cầm kiếm, mũi kiếm hướng ra sau, biểu thị thành ý và cảm kích, sảng giọng nói: "Thái Bình sơn Tống Mao, cảm tạ tiền bối giúp chúng ta một tay, chém giết đại yêu!"
Chỉ là vị kiếm tu một thân kiếm khí điên cuồng đổ xuống như thác nước lại không thèm đếm xỉa tới ý tốt của đường đường tông chủ Thái Bình sơn.
Vị tổ sư gia Đồng Diệp tông chưởng quản giới luật tông môn cùng với gia phả, sắc mặt âm tình bất định.
Một đường theo đuôi đuổi giết đại yêu, chỉ có Tống Mao dốc sức mà làm, hoàn toàn bất chấp bản thân an nguy. hân không thê đồng quy vu tận cùng đại yêu. Chỉ là Tống Mao tuy trên danh nghĩa là đệ nhất Thái Bình sơn, tu vi lại không được xem là quá cao. Lần này xuống núi, bởi vì biến cố giếng ngục trong sơn môn, không dám mang theo tiên kiếm hộ sơn, cho nên là có lòng mà không có lực. Còn về vị tổ sư gia đứng đầu tiên gia Đồng Diệp châu này thì lại không nguyện liều mạng tu vi bị tổn hại để đánh chết đại yêu, một con đại yêu ngã cảnh vẫn là mười hai cảnh, chân thân cực đại cũng cực cứng cỏi, làm gì có chuyện dễ đối phó. Đại cục đã định, con súc sinh kia tất nhiên trốn không thoát tàm nhìn ba người. cứ từ từ, chằm chậm đi tới là được, gấp cái gì.
Cho nên lần này phụng mệnh xuất sơn, vị tổ sư gia Ngọc Phác cảnh chỉ coi như một lần kiếm chác, chém giết đại yêu họa loạn Phù Kê tông, không chỉ tích âm đức tại thân, còn có thể khiến tông chủ Phù Kê tông Kê Hải cảm ân, cho nên tuy một đường đuổi giết không tế ra trần môn chi bảo, sâu trong nội tâm lại muốn giết đại yêu cho bằng được.
Gia chủ Khương thị Ngọc Khuê tông mặt như quan ngọc, chỉ với tướng mạo mà luận thì còn tuổi trẻ anh tuấn hơn cả con trai hắn là Khương Bắc Hải, lúc này hắn mặt đầy ý cười, hiển nhiên đại yêu bị kiếm tu thịt ngay trên biển, khiến ý đồ tổ sư gia Đồng Diệp tông trôi sông trôi bể, tâm tình hắn cực tốt, rết cuộc hắn cũng không mang theo tiên binh tông môn sát lực cự đại. Vì bằng hữu tốt Lục Phảng, hắn len lén tới Ngẫu Hoa phúc địa một chuyến, bằng với tan biến tại Đồng Diệp châu một giáp, vì chuyện này nội bộ Ngọc Khuê tông có không ít oán ngôn. Cho nên mới đẩy hắn đi ra, vừa muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, vị gia chủ Khương thị này sao có thể không tiêu cực ngóng lập công? Gia chủ Khương thị Ngọc Khuê tông mặt như quan ngọc, chỉ với tướng mạo mà luận thì còn tuổi trẻ anh tuấn hơn cả con trai hắn là Khương Bắc Hải, lúc này hắn mặt đầy ý cười, hiển nhiên đại yêu bị kiếm tu thịt ngay trên biển, khiến ý đồ tổ sư gia Đồng Diệp tông trôi sông trôi bể, tâm tình hắn cực tốt, rốt cuộc hắn cũng không mang theo tiên binh tông môn sát lực cự đại. Vì bằng hữu tốt Lục Phảng, hắn len lén tới Ngẫu Hoa phúc địa một chuyến, bằng với tan biến tại Đồng Diệp châu một giáp, vì chuyện này nội bộ Ngọc Khuê tông có không ít oán ngôn. Cho nên mới đây hắn đi ra vừa muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, vị gia chủ Khương thị này sao có thể không tiêu cực ngóng lập công?
Thái Bình sơn chân quân Tống Mạo thân mặc đạo bào, đầu đội Phù Dung quan, tuy trong lòng hơi có phần không vui, nhưng trái phải rõ ràng lại cũng nhìn được ra. Đối phương mắt cao hơn đỉnh, hoàn toàn không để mình và Thái Bình sơn vào trong mắt, tất là có chỗ dựa. Chỉ là thực sự không ngờ, từ lúc nào mà Đồng Diệp châu lại xuất hiện kiếm tu kiếm thuật thông thiên đến vậy? Tống Mao suy xét không thấu tâm tính và bối cảnh đối phương, không biết người đó vì sao xuất kiếm, là mượn cơ hội giết yêu chứng đạo phân công đức, hay là thuần túy gặp chuyện bát bình? Hoặc có khi tham muốn thi thể một thân toàn là bảo bối của đại yêu? Thậm chí muốn toàn bộ thu vào trong túi, không cho ba người nhúng tay mảy may? Tống Mao tự nhiên không để ý thi thể đại yêu, chỉ là lần này Đòng Diệp châu đại loạn, yêu kia ở ngoài sáng là đầu sỏ, hô ứng cùng lão súc sinh Vượn trắng đeo kiếm mới khiến cho Yêu Ma hoành hoành trung bộ Đồng Diệp châu. Bọn hắn tất phải đưa nó về đề thư viện Nho gia xem qua, sau đó thư viện sẽ ra măt. mời Âm Dương gia suy tính thiên cơ.
Cho nên nhát thời Tống Mao không biết nên mở miệng thế nào.
Kiếm tu cổ quái kia quét mắt nhìn sang tổ sư Đồng Diệp tông, nói hai chữ: "Không phục?"
Lão tổ sư gia uy danh hiển hách khắp Đồng Diệp tông đáp một câu ngầm giấu sát cơ: "Con đại yêu này tốt nhất là lưu lại tính mạng mang về Đồng Diệp tông, nói không chừng có thể hỏi ra âm mưu càng lớn, ngươi thấy đại yêu bị người thương nặng, một kiếm giết chết, manh mối bị đứt, chúng ta làm sao lần tìm ra kẻ chủ sự sau màn? Bằng không ba người chúng ta cần gì đuổi giết xa thế này? Kể ra cũng khéo, Tây Hải Đồng Diệp tông rộng lớn như thế, sao ngươi xuất hiện đúng lúc ở ngay lộ tuyến đại yêu đào vong?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận