Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1141: Cũng Là Chân Tiên Sinh (5)

Chương 1141: Cũng Là Chân Tiên Sinh (5)Chương 1141: Cũng Là Chân Tiên Sinh (5)
Chương 1141: Cũng Là Chân Tiên Sinh (85)
Trần Bình An cũng không biết kẻ này suy nghĩ như thế nào, vì sao khóc, cười bất đắc dĩ với thuỷ thần nương nương,"Thật ngại quá, nhưng sau khi ta trở lại Bảo Bình châu, tranh thủ giúp ngươi tìm một quyềển, đến lúc đó gửi cho ngươi, về phần báo đáp hay không, không cần thiết."
Thuỷ thần nương nương ca thán một tiếng, nhìn Trần Bình An, lại nhìn Bùi Tiền, bóp cổ tay thương tiếc nói: "Đành phải như thê." Bọn họ tới bờ Mai Hà, Trần Bình An cõng Bùi Tiền nhảy xuống nước.
Thuỷ thần nương nương khẽ cuốn tay áo, trong nước Mai Hà một lần nữa xuất hiện vòng xoáy cổ quái lúc trước Chu Liễm nhìn thấy.
Ngay sau đó, nàng và Trần Bình An cùng Bùi Tiền đã đứng ở trong nước Mai Hà ngoài ba trăm dặm, một người bay đi, một người đạp nước lên bờ.
Thuỷ thần nương nương đứng ở bên bờ.
Trần Bình An cáo biệt rời đi, sau khi đi được một khoảng cách, hắn đại khái là nói chút gì với Bùi Tiền, tiểu cô nương khóc giàn giụa nước mắt quay đầu, phát tay từ biệt với thuỷ thần nương nương.
Thuỷ thần nương nương cười phất tay.
Càng lúc càng xa.
Sau lưng Bùi Tiền luôn nức nở.
Trần Bình An cười nói: "Lại chưa làm sai cái gì, khóc cái gì.”
Tiểu cô nương tựa đầu vào Trần Bình An,"Xin lỗi."
Trần Bình An: "Ừm?"
Tiểu cô nương đau lòng muốn chết,"Ngươi nói đúng, ta đúng là loại lỗ vốn mà."
(Bùi Tiền đồng âm với chữ bồi tiền, bù thêm tiền)
Trần Bình An tức giận cười nói: "Nói lung tung cái gì. Về sau nhớ rõ đọc sách cho tốt, phải dụng tâm."
Bùi Tiền sụt sịt, gật mạnh đầu.
Trần Bình An tức giận nói: "Đừng bôi nước mũi lên người ta.”
Bùi Tiền ngửa ra sau một chút, giúp đỡ lau nước mắt cùng nước mũi sau lưng Trần Bình An, cười một tiếng, "Hắc!"
Thẳng đến khi bóng người môt lớn môt nhỏ biến mắt ở phương xa.
Thuỷ thần nương nương thoải mái cười phá lên.
Quả nhiên đây mới là đệ tử đích truyền của Văn Thánh lão gial
Trần Bình An kia vốn là tính muốn tặng sách, nếu là vừa nghe nói còn có trọng bảo có thể đổi lấy, thế gian có mấy người, sẽ thật sự để ý ý nguyện của một tiểu cô nương bên cạnh?
Nàng thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc, hướng về phương hướng Trần Bình An rời đi vái sâu hết cỡ.
Quả nhiên nghe đạo có trước sau.
Đêm qua ngồi mà luận đạo, hôm nay dậy mà lên đường, là biết cùng hành động hợp nhát.
Trần Bình An là chân phu tử, cũng là chân tiên sinh!
Diêu gia làm việc thành thục, bên dịch quán có người chờ Trần Bình An, Chu Liễm cũng ở trong đó, thiếu niên thám báo Diêu Tiên Chi lại càng mặt dày mày dạn ở lại.
Trần Bình An nói tiếng xin lỗi với hai vị lĩnh già Diêu gia, hai người lính già cười ha ha, một vị trong đó vội vàng xua tay nói Trần công tử khách khí như vậy, quá coi bản thân là người ngoài không được không được.
Ánh mắt Diêu Tiên Chi đối đãi Trần Bình An, tựa như đối đãi một vị võ tướng công huân sa trường khải hoàn mà quay về, khiến Trần Bình An có phần không hiểu vì sao.
Đoàn người cưỡi ngựa đuổi theo đại đội ngũ, Bùi Tiền và Trần Bình An ngồi chung một con ngựa, tiểu cô nương rất vui vẻ. Lão tướng quân Diêu Trấn đã sớm để xe ngựa đi chầm chậm, vì thế rất nhanh thôi Trần Bình An đã thấy được bóng dáng đội ngũ kia.
Diêu Trấn trải qua khoảng thời gian này nghỉ ngơi lÁy lai sức, lại có linh đan diệu dược của một vị hoàng tử điện hạ, thương thế bị thích khách làm bị thương nặng đã hầu như khỏi hẳn, hôm nay đi về hướng Bắc càng thả chậm vó ngựa, sau khi được Diêu Cận Chi đồng ý, rời khỏi thùng xe bắt đầu cưỡi ngựa. Xét cho cùng là lão nhân hơn nửa đời người chém giết ở trên lưng ngựa, lúc trẻ tuổi đã sớm quen đường dài bôn tập hành quân gấp, dù là ngủ ở trên lưng ngựa cũng sẽ không ngã xuống, hôm nay chạy song song với Trần Bình An, ven đường phong cảnh cuốn hút người ta, lại có tiểu ân công nói chuyện phiếm với lão, nói các cảnh tương tai miếu thủy thần Mai hà, tinh thần Diêu Trấn vô cùng tốt, cười vui cởi mở.
Trần Bình An nói muốn nhờ lão tướng quân xin giúp quan phủ một bản đồ phong thủy lưu vực Mai Hà, Diêu Trấn hỏi cũng không hỏi đã đáp ứng.
Bùi Tiền đã bị Trần Bình An đuổi vào thùng xe, lại lần nữa ở chung một phòng với Tùy Hữu Biên, người sau ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, đặt ngang kiếm trên đầu gối, khí độ nghiêm nghi.
Bùi Tiền trước nay không thích nữ tử lạnh như băng này, thấy ai cũng như nợ cô ta mấy chuc lương bac. cả ngày trưng ra một khuôn mặt thối cho ai xem, cần thận sang năm sẽ biến thành một lão thái bà.
Trước khi vào thùng xe, Bùi Tiền đã đòi lại cây bút lông chữ nhỏ cùng giấy Tuyên Thành từ tay Trần Bình An, lúc này ngồi ở góc, tự mình mở ra bọc hành lý bằng vải bông, mang gia tài mới cần thận để vào trong đó, từ dưới cùng rút ra một quyên sách nhăn nhúm nghiêm trọng, liếc một đôi giày trong bọc hành lý, nhìn thì là mới mua không lâu, lại dính đầy bùn đất. Nó thè lưỡi, vội vàng thu lại bọc hành lý, không dám để người ta nhìn thấy.
Sau khi ngửa ra nằm xuống, hai tay Bùi Tiền giơ cao cao quyển sách cũ kỹ rách nát đó, lăn qua lộn lại xem xét hồi lâu, cuối cùng đặt ở trên mặt, ngủ Say.
Trước khi ngủ, tiểu cô nương nghĩ tới lời của gã kia, muốn nó sau này thật sự dụng tâm đọc sách, đừng chỉ dùng sức học thuộc sách, nó suy nghĩ, hôm nay quá mệt mỏi rồi, ngày mai nói sau, ngày mai nhất định làm được. Chỉ là vừa nghĩ có câu, gọi là ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai nhiều cỡ nào, nó lại vui tới mức sắp cười thành tiếng.
Cho nên hôm nay tiểu cô nương đặc biệt ngủ ngon. Tùy Hữu Biên mở đôi mắt hoa đào hẹp dài kia, nhẹ nhàng phun ra một hơi, rất nhanh đã bị nàng nâng lên bàn tay, nhẹ nhàng phát một cái, nháy mắt đập tan luồng khí cơ đó.
Bón người của bức họa cuộn tròn, trừ Ngụy Tiện hũ nút là người sớm nhất đi ra khỏi nhà giam bức họa cuộn tròn, ba người còn lại đều tới tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ này cùng một ngày.
Chu Liễm đi con đường ngoại gia quyền cực hạn, sau khi đi đến võ học đỉnh phong, mới từ ngoại chuyển nội, bằng không tên võ điên bị Định Anh tự tay chém giết này cũng sẽ không muốn một mình đánh giết chín vị đại tông sư còn lại. Trận đại loạn chiến cực kỳ bi thảm đó, chỗ đáng sợ nhát của Chu Liễm là khi hắn bị thương càng nặng, thì ra tay sát lực càng mạnh, tuy Đinh Anh may mắn sống đến cuối cùng, còn đạt được cái mũ hoa sen trên đầu Chu Liễm kia, nhưng vị Định Anh được coi là thiên cổ đệ nhất nhân này, cả đời cũng chưa từng đề cập với ai trận chiến kinh sư Nam Uyễn quốc đó, nói không chừng trong đó có huyền cơ to lớn.
Lô Bạch Tượng tài tình cực cao, học cái gì cũng nhanh mà tinh, cho nên con đường võ học biển chứa trăm sông, điểm ấy đại khái giống với Đinh Anh đệ nhất nhân đời sau của Ngẫu Hoa phúc địa. Chỉ là dã tâm, hoặc là nói chí hướng của Lô Bạch Tượng, không thuần túy điên cuồng bằng Đinh Anh, cho nên năm đó sau khi khai sáng ma giáo, vẫn như cũ là một người cô đơn, thích dạo chơi bốn phương, cho nên mới rơi vào vòng vây, chỉ là một trận đại chiến kia, dù là chính đạo tông sư tham dự bao vây tiễu trừ tanh máu, có kết cục cảnh giới giảm hẳn, ở sâu trong lòng, quả thực có một tia bội phục với Lô Bạch Tượng. Về phần vì sao quyết định sẽ không ở lại trên giang hồ, là do trong trận đại chiến đó. hai người tử chiến không ngừng nhất đều là tiên tử danh môn ái mộ Lô Bạch Tượng, đại khái là ôm tâm cảnh tự tử muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận