Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 735: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc

Chương 735: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta UốncChương 735: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc
Chương 735: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uống Một Ngụm Rượu (9)
Tống Vũ Thiêu nhìn chăm chăm khuôn mặt tôn tử, sang sảng cười to, tiến lên bước ra một bước, trùng trùng vỗ một cái lên trên vai hắn, không chút nào che lấp ý cười cùng vui mừng của mình, lão nhân tiếng nói trầm thấp nói: "Không hồ là con trai của Tống Cao Phong và Liễu Thiến! Gia gia biết lần này người lĩnh quân, vừa hay lại là tên trượng phu của cô gái kia, Đại tướng quân Sở Hào."
Tống Phượng Sơn vẻ mặt nghỉ hoặc, chau mày.
Tống Vũ Thiêu cười nói: "Nếu phụ nhân tâm địa ác độc kia được một tác lại muốn tiến một thước, vừa lúc mượn cơ hội này, Tống Vũ Thiêu ta cũng có một đạo lý, muốn nói cho rõ ràng cùng giang hò và triều đình!"
Lão nhân hốc mắt ướt át, vẫn như trước một tay nắm chặt, nâng lên cánh tay còn thừa kia, nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng chân mày đang nhíu lại của tôn tử trước mắt, lâm bẩm nói: "Nhiều năm như vậy, gia gia cũng nên làm chút gì cho ngươi."
Người trẻ tuổi lui về phía sau một bước, cúi đầu, nâng lên một tay, dùng cánh tay chặn khuôn mặt lại.
Lão nhân nhẹ giọng nói: "Phượng Sơn, từ nay về sau, gia gia sẽ không lải nhải những quy củ xưa cũ với ngươi, nhưng cuối cùng vẫn hy vọng ngươi nghe một lần, người từng trải có chỗ không đúng của người từng trải, những mà những thứ đúng, những chuyện tốt, hy vọng về sau ngươi đứng trong giang hồ, cũng đừng toàn bộ phủ định."
Lão nhân đặt thanh thiết kiếm cũ kỹ mà tôn tử chết sống không muốn tiếp nhận lên trên bàn đá trong viện, sau đó một mình đi hướng viện môn, trong lúc đó lão nhân nhìn phía tiêu viện chính ốc bên kia, chỉ là những lời nói đã đến bên miệng, lão nhân vẫn là cũng không thể nói ra.
Tống Phượng Sơn tiếng nói khàn khàn hỏi: "Gia gia, người muốn đi đâu?”
Lão nhân đi nhanh về phía trước, cười nói: "Bội kiếm của gia gia, nhiều năm như vậy vẫn lưu tại hồ nước dưới thác nước, đi lây kiếm!"
Mãi cho đến bóng người lão nhân đã đi xa, Tống Phượng Sơn vẫn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Cửa phòng trong viện chậm rãi mở ra, một vị phụ nhân trẻ tuổi đi ra, hỏi: "Không ngăn cản gia gia sao?"
Tống Phượng Sơn lau đi nước mắt, đưa tay nhẹ nhàng đè lên chuôi kiếm trên bàn, trong lòng nắm chắc phần thắng mà mỉm cười nói: "Nếu tất cả những âm mưu của chúng ta, tất cả đều đã ở trong lòng bàn tay, chẳng lẽ muội lại không muốn nhìn một người một kiếm, che ở trước trận, vạn quân không thể tiến về phía trước? Dù sao ta thân là tôn tử, cũng rất muốn, đã vụng trộm mong mỏi rất nhiều năm rồi."
Phụ nhân trẻ tuổi thắc mắc: "Lão tổ tông như thế nào mà nghĩ thông suốt rồi?"
Lập tức phụ nhân có chút lo lắng,"Về sau những hành động việc làm của chúng ta ở sơn trang, lão tổ tông chưa chắc đã thích a."
Tống Phượng Sơn hừ lạnh nói: "Cùng lắm thì lại để cho gia gia đâm thêm máy kiếm, đến lúc đó thật sự không được nữa, mượn thanh kiếm này của cha ta, xem lão gia tử có nỡ xuống tay tàn nhẫn lần nữa hay không!"
Phụ nhân trêu ghẹo nói: "Ui, hơn hai mươi năm không kêu gia gia, hôm nay nhưng thật sự là mặt trời mọc ở hướng tây rồi, luôn miệng kêu gia gia, còn kêu rất trơn tru nữa nha.”
Tống Phượng Sơn quay đầu liếc mắt một cái.
Phụ nhân trẻ tuổi thản nhiên cười.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Thật ra nàng là một tử sĩ Đại Ly, một ngày kia, đợi cho vó ngựa Đại Ly đạp lên ranh giới trung bộ Bảo Bình châu, nàng sẽ có thể chính đại quang minh treo lên khối lệnh bài Thái Bình Vô Sự mà triều đình Đại Ly ban phát cho người trên núi.
Điểm này, Tống Phượng Sơn trong lòng biết rõ ràng.
Ngày hôm sau, đại hội tuyển cử tân võ lâm minh chủ Sơ Thủy quốc, mở hội đúng hạn tại Kiếm Thủy Sơn Trang.
Trên con đường từ một tòa châu thành Sơ Thủy quốc đến Kiếm Thủy Sơn Trang, ky quân rong ruồi, bụi đất bay lên, che cả bầu trời.
Bên trong đại quân, có một vị Đại tướng quân thân mặc trọng giáp sáng rõ, cưỡi một con tuấn mã ngắảng cao đầu, nam nhân khóe miệng ấn chứa ý cười, đưa mắt trông về phía xa, có thể nói thoả thuê mãn nguyện, lần này sau khi san bằng Kiếm Thủy Sơn Trang chó má, mình sẽ hoàn toàn xứng đáng chiến công đệ nhất nhân Sơ Thủy quốc.
VỊ đại tướng quân này đột nhiên nheo lại mắt.
Phía trước đại quân.
Một vị lão nhân đồ đen được vinh dự gọi là Sơ Thủy quốc Kiếm Thánh, sau khi từ thác nước lấy ra bội kiếm, chắn ở phía trước đại quân.
Chỉ là phía sau lão nhân, thiếu niên đeo kiếm bên hông giắt hồ lô rượu ởi theo xa xa.
Trước khi ra quyền đối với thiên quân vạn mã, thiếu niên tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, thống khoái thống khoái.
Thanh kiếm Tống Vũ Thiêu huyền bội bên hông, hôm qua lâm thời lấy từ thác nước ra, là một thanh thần binh lợi khí Luyện khí sĩ trên núi còn phải né tránh mũi nhọn của nó, tên là “Ngật Nhiên”.
Trên thực tế địa điểm lần đầu tiên trong đời Tống Vũ Thiêu gặp được thanh kiếm này là ở hồ sâu dưới thác nước, mà còn chính ở ngay tại dưới chân Trần Bình An luyện tập kiếm lô đi cọc dưới thác nước, bên trong khối thạch đôn vững vàng tựa như trụ cột kia, trong cự thạch dấu diễm cơ quan, năm đó Tống Vũ Thiêu nhân duyên kỳ ngộ, gặp được kiếm này, kiếm thuật cùng danh kiếm phối hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, mới có Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc tương lai.
Sau khi con trai Tống Cao Phong chết, Tống Vũ Thiêu liền thay mới bội kiếm tùy thân, đem thanh Ngật Nhiên với vỏ kiếm đặc thù làm từ thanh trúc một lần nữa tàng nhập cự thạch, Tống Vũ Thiêu lật xem hết các điễn tịch, rốt cuộc tìm được một tờ bí sử ghi lại, tương truyền kiếm này từng là một vị võ thần châu khác tự tay đúc, di hạ xuống Bảo Bình châu, không biết tung tích, có văn tự ghi lại "Lệ quang liệt ngũ nhạc, kiếm khí trảm đại độc".
Tống Vũ Thiêu lúc này huyền bội trường kiếm vỏ kiếm ố vàng, nhìn phía binh mã triều đình vó ngựa chợt chậm lại, không hỗ tên của bội kiếm, lão nhân đồ đen đứng sừng sững, không hề sợ hãi. (*)
(*) Ngật Nhiên nghĩa là dáng sừng sừng
Chi "Bình định đại quân" Sơ Thủy quốc gần một vạn người, trong đó có ba ngàn tinh ky, là đích hệ của Đại tướng quân Sở Hào, tất cả đều là xuất thân biên cương sa trường, là duệ sĩ đỉnh của đỉnh Sơ Thủy quốc, ngoài ra còn có bốn năm ngàn tinh nhuệ địa phương điều động từ trong các nơi đóng quân, lại có hơn ngàn người là lão bộ khoái do quan phủ châu thành điều khiển, cùng với giang hồ hào hiệp bị số tiền lớn lung lạc, đương nhiên còn có một đám giang hồ cao thủ đại tướng quân Sở Hào tự mình thu nạp, hầu như tất cả đều là năm đó Thiên tử tự mình làm mai mối, cưới vị nữ tử "của hồi môn" phong phú, cha vợ tuy chết do giang hồ báo thù, nhưng trước kia tốt xấu làm Võ Lâm Minh Chủ gân hai mươi năm, lại có triều đình làm chỗ dựa, âm thầm nuôi dưỡng rất nhiều vây cánh giang hồ không thể để lộ ra, sau này đều trở thành tử sĩ hỗ trợ con rễ Sở Hào.
Người bên gối Sở Hào, vị nữ tử kia cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng đối với Kiếm Thủy Sơn Trang vẫn căm thù đến tận xương tuỷ, lòng mang bề tắc.
Đối với điều này Sở Hào hiểu rất rõ ràng, ngoài miệng phụ họa, nhưng tuyệt không hành động thiếu suy nghĩ, trước khi Hoàng đề bệ hạ vẫn chưa mở miệng, lấy thân phận bên ngoài phủ Đại tướng quân, đi khiêu khích một vị võ đạo đại tông sư kiếm thuật có một không hai Sơ Thủy quốc, cho nên cô gái oán hận rất nhiều, may thay lần này Kiếm Thủy Sơn Trang tự mình muốn chết, bệ hạ long nhan tức giận, Sở Hào liền thuận thế xin đi xuất chiến giết giặc, tất cả nước chảy thành sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận