Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1335 - Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (4)



Chương 1335 - Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (4)




Trần Bình An đưa cho Bùi Tiền một quả lê thơm trắng như tuyết, Bùi Tiền hai tay che lê thơm, xoa vài cái, xem như lau sạch sẽ, lúc này mới nhẹ nhàng bắt đầu gặm.
Thôi Đông Sơn tiếp tục nói: “Về phần Ngụy Tiện củ khoai lang phỏng tay này... đã giúp tiên sinh dẹp yên, dù sao chỉ là một hán tử khờ ngốc, không cần nhắc thêm nữa.”
Thôi Đông Sơn vốn còn muốn phá lệ nói tỉ mỉ đánh cờ tinh diệu ra sao, chỉ là phát hiện Trần Bình An nháy mắt với hắn, Thôi Đông Sơn khôn khéo cỡ nào, lập tức ngầm hiểu, sửa lại khẩu phong, nhẹ nhàng lướt qua.
Thôi Đông Sơn liếc Bùi Tiền đang rung đùi đắc ý ăn hoa quả, “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, không có chút nhãn lực...”
Kết quả ở dưới bàn, Thôi Đông Sơn trúng một cước của Trần Bình An.
Thôi Đông Sơn hậm hực, “Lô Bạch Tượng tài cực cao, có hy vọng trở thành một người tài năng, võ đạo đăng đỉnh rất khó, cửu cảnh không khó, thập cảnh không cần hy vọng xa vời, trừ phi trên trời rớt xuống một phần tạo hóa lớn mới được. Đương nhiên, võ phu cửu cảnh, dù là ở Đại Ly vương triều tương lai, vẫn là tồn tại siêu nhiên mang võ vận nhất định, đến lúc đó với đầu óc của Lô Bạch Tượng, ta dạy hắn một ít bàng môn tả đạo, vẫn có thể tính là chó săn tốt chiến lực tương đối không tầm thường... Không đúng, là đả thủ tốt, tùy tùng tốt.”
Bùi Tiền trừng mắt nói: “Ở trước mặt sư phụ ta tiên sinh ngươi, nói chuyện cẩn thận nha, không được nói hươu nói vượn, giày xéo lão Ngụy và Tiểu Bạch như vậy.”
Thôi Đông Sơn cười tủm tỉm nói: “Ta nói với ngươi câu chuyện về tinh mị liên quan tới quả lê thơm này nhé?”
Bùi Tiền lập tức cười nói: “Biết sai thì sửa là việc thiện lớn, là chuyện cực tốt, sư phụ có học sinh như ngươi, không mất mặt.”
Thôi Đông Sơn bắt chước khẩu khí Bùi Tiền, giơ một bàn tay nhẹ nhàng lắc lư, tặc lưỡi nói: “Tiên sinh nhà ta có hảo đồ đệ thiết cốt vững vàng như ngươi, cũng là chuyện cực tốt.”
Bùi Tiền giả ngu, trên mặt cười ha ha.
Thôi Đông Sơn khẽ biến sắc, trầm giọng nói: “Duy chỉ có Chu Liễm này, nhìn như là một người không để tâm vào chuyện vụn vặt nhất, thích ứng trong mọi tình cảnh, ở nơi nào cũng có thể sống rất dễ chịu, nhưng điều này ý nghĩa, hắn mới là kẻ tâm lý phập phồng bất định nhất. Xuất thân gia đình giàu có ở Ngẫu Hoa phúc địa, từng là hào phiệt quý công tử tuấn mỹ vô song, lại chạy đi tập võ, thực sự hắn đã luyện ra thiên hạ đệ nhất. Giỏi làm bếp, thích ăn ngon, ngoài miệng nói nguyện được trái tim mỹ nhân. Hơn nữa co được giãn được, cho nên bốn người bức họa cuộn tròn, phải tính Chu Liễm hắn tầm mắt cao nhất, tâm tính cũng cao nhất.”
Bùi Tiền ra sức gật đầu.
Trong bốn người, nó sợ nhất lão nhân còng kia.
Thôi Đông Sơn đột nhiên cười, “Loại người này, thật ra không chỗ nào chứa. Tiên sinh ngươi nếu dạy không tốt, nói không chừng khi nào đó, Chu Liễm sẽ bán đứng tiên sinh. Nhưng nếu tiên sinh dạy tốt... Sẽ có niềm vui ngoài ý muốn, đến lúc đó trong bốn người, Chu Liễm là người duy nhất nguyện ý chịu chết vì tiên sinh! Hơn nữa nói chết là chết, không chút do dự, mặc dù hắn chỉ còn lại có một cái mạng cuối cùng, cũng không ngoại lệ. Ba người còn lại, ta có thể quản một chút, duy chỉ có Chu Liễm, học sinh không dạy nổi, vẫn là chỉ có tiên sinh ra mặt mới được.”
Thôi Đông Sơn thấy Trần Bình An như không hiểu, kiên nhẫn giải thích: “Tùy Hữu Biên không được, cô ta đang cầu kiếm đạo, đây là thứ cô ta mong muốn. Lô Bạch Tượng nhìn như tính tình phù hợp nhất với tiên sinh, thực ra thì không. Người này gần như vô tình.”
Sau đó Thôi Đông Sơn không nói mồm nữa, mà là lấy tiếng lòng bí mật báo cho Trần Bình An, “Ngụy Tiện cảm thấy mình không thể chết, còn chưa được như nguyện, lại là xuất thân hoàng đế, trừ chấp niệm duy nhất trong lòng hắn, người thế gian đều có thể giết, vật thế gian đều có thể mua bán. Liên quan chấp niệm này, tiên sinh đừng trách ta nhiều chuyện, học sinh còn cần thông qua quan hệ Đồng Diệp Châu, về việc nhà đế vương Ngụy Tiện giai đoạn đầu lập nước Nam Uyển quốc, đào bới kỹ càng một phen.”
Trần Bình An nhắc nhở: “Liên quan tới vị lão đạo nhân Quan đạo quan kia, ngươi kiềm chế chút.”
Thôi Đông Sơn cười cười, “Lão đạo sĩ lỗ mũi trâu thối kia, ta chắc chắn sẽ cực kỳ cẩn thận. Nói thật, cho dù là ta ở lúc thập nhị cảnh Tiên Nhân đỉnh phong, cũng không dám chủ động trêu chọc hắn, lão tú tài với hắn lại có chút giao tình không tầm thường.”
Thôi Đông Sơn trầm mặc một lát, đứng lên, đi qua đi lại, hai bàn tay vuốt ve, như đang dạy Trần Bình An “chơi cờ”, lại giống như đang nhìn lại một văn mạch kia của mình năm đó, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh nhớ lấy, học sinh cũng tốt, môn sinh cũng thế, một ngọn núi, phải tạp, không thể chỉ có một loại người, hơn nữa không thể mọi người đều giống như tiên sinh.”
“Không thể mỗi người đều như tiên sinh giúp mọi người làm điều tốt, thủ quân tử chi đạo như vậy. Không thể mỗi người chỉ làm đạo đức văn chương đại học vấn. Không thể mỗi người chỉ biết không động não, hô đánh hô giết.”
“Phải có người như ta, dám làm việc trái lương tâm, biết chui lỗ hổng quy củ, thấy rõ đại thế, hiểu được thuận thế mà làm, dám làm loại ác nhân khiến người ta chán ghét đó để làm nổi lên cái tốt của tiên sinh, có thể khiến hình tượng tiên sinh luôn như núi cao nước dài, phong quang tễ nguyệt.” (gió trong, trăng tỏ; Ý chỉ người tâm địa thẳng thắn)
“Phải có người nguyện ý chỉ nhận định một mình tiên sinh, sống chết của tiên sinh, chính là sống chết của hắn, thậm chí vế trước càng có phân lượng hơn.”
“Có kế thừa học vấn y bát tiên sinh, là đồng đạo thật sự trên văn vận đại đạo, có hạt giống tốt giữ thể diện như vậy.”
“Cũng phải có kẻ điên chấn nhiếp tà ma ngoại đạo, kiềm chế đồ đệ, nhất là Ngụy quân tử, ví dụ Chu Liễm.”
“Phải có của cải, ví dụ như vị trong trúc lâu Lạc Phách Sơn... Được rồi, tiên sinh hẳn là đã biết, hắn chính là gia gia của ta.”
“Có kẻ dở hơi chọc cười, thú non triển lộ sự ngây thơ. Miễn cho một ngọn núi, quá mức không khí nặng nề, ví dụ như ta năm đó giúp tiên sinh ở Hoàng Đình quốc thu phục hai con thủy xà hỏa mãng kia.”
“Tóm lại, khi giảng đạo lý với người ta, có người có thể đứng ra, giúp tiên sinh lấy lý phục người.”
“Lúc luận bàn đại đạo cao thấp với người ta, có người có thể đứng ra, giúp tiên sinh lấy đức phục người.”
“Nếu có người trong lúc chúng ta thích phân rõ phải trái ra nắm tay so tu vi, chúng ta bị ép ra tay, khi nắm tay lớn hơn lại giả bộ đáng thương, vậy phải có người giúp đỡ tiên sinh đánh bọn họ chịu phục trước, đến cuối cùng tiên sinh quở trách vài câu, nhiều nhất bồi thường đôi chút đối với đối thủ mặt mũi bầm dập, cho quả táo ăn, người ngoài liền không bắt bẻ được vấn đề gia phong, môn phong, văn phong đỉnh núi chúng ta.”
Thôi Đông Sơn đứng lại, cười nói: “Thuận miệng nói chút, nếu là tiên sinh chịu chọn lọc đôi chút, học sinh đã hài lòng.”
Trần Bình An ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Nhận dạy bảo rồi.”
Thôi Đông Sơn nhìn đôi mắt sáng ngời kia của Trần Bình An, lúc chắp tay hành lễ, cười nói: “Như thiết như tha, như trác như ma.” (*:Đề cập đến việc nghiên cứu và học tập chung, và học hỏi từ những điểm mạnh của nhau.)
Bùi Tiền ở một bên nghe mà đau sọ não.



Bạn cần đăng nhập để bình luận