Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1561 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (1)



Chương 1561 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (1)




Đường xá lọc cọc lạch cạch làm cho không ít xa phu trong đội xe không ngừng than khổ, nhiều hán tử cao lớn lưng đeo trường cung, eo đeo đao dài cũng bị xóc đến xương cốt kêu lụp cụp, ai nấy cũng đều uể oải suy sụp, bọn họ cố lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn quanh bốn phía để tránh chuyện có giặc có chạy ra cướp bóc. Trên người bảy tám cục hán tử cao lớn am hiểu cưỡi ngựa bắn cung này hầu như đều mang theo hương vị máu tanh, có thể thấy được trên đoạn đường xuôi về phương nam này, trong thời buổi loạn lạc như vậy, đi cũng chẳng hề dễ dàng gì.
Đúng thật là dùng mạng để kiếm tiền đó, nói một câu không hề khoa trương thì dù chỉ là chút thời gian đi tiểu tiện thôi, nếu như không cẩn thận thì đầu ngươi cũng có thể sẽ rơi xuống đất.
Chặn đường hung hiểm nhất trong lúc đó không phải là khi gặp phải mấy nạn dân vào rừng làm cướp kia mà chính là một nhánh gồm ba trăm quan binh của Thạch Hào quốc giả giả trang thành mã tặc, bọn họ xem thương đội này như một miếng mồi ngon. Trận chém giết đó, đội hộ vệ thương đội từng ký khế ước sinh tử đã bị thương vong hết một nửa, nếu như trong số những người chủ thuê đó không có một vị thần tiên trên núi như thần long thấy đầu không thấy đuôi đang ẩn mình thì cả người lẫn hàng đã sớm bị đám quan binh kia gói thành nhân sủi cảo hết rồi.
Đội xe này đi xuyên qua giữa Thạch Hào quốc đến biên cảnh phía nam, đi về phía Thư Giản hồn, nơi mà các vương triều thế tục đều xem như là đầm rồng hang hổ kia. Đội xe đã lấy một món tiền lớn nhưng cũng chỉ dám dừng lại ở quan ải biên cảnh, nếu như không phải có nhiều bạc thì bọn họ cũng chẳng thèm đồng ý đi thêm một bước đến phía nam. Cũng may mười mấy vị thương nhân đất lạ kia cũng đã đồng ý cho phép đội hộ vệ xe dừng lại quay đầu trở về ở biên cảnh Thiên Điểu, sau này đám thương nhân này có sống hay chết, lấy được món hời to từ phía Thư Giản hồ hay là nửa đường bị giết chết, khiến cho đám giặc cướp đón được một năm no ấm, những chuyện này đã không còn là chuyện mà đội xe cần quan tâm nữa.
Đoạn đường tiếp theo này thật sự là địa ngục trần gian.
Người chết đói kéo dài ngàn dặm, đã không còn là cách nói một thoáng kinh hồng như người đọc sách đọc được trên sách nữa.
Ở ven đường, đội xe thường xuyên gặp phải những cửa hàng cỏ tranh đang có những tiếng khóc la không ngừng, có không ngớt những người thành niên đang bán dê hai chân. Nhưng đâu có ai tình nguyện đặt con mình lên thớt gỗ, giao cho đám đồ tể kia, cho nên họ đã nghĩ ra một cách, các phụ mẫu sẽ trao đổi đám con cái đang gầy trơ xương ở trước mặt rồi lại bán cho chủ quán.
Rất nhiều nạn dân lưu vong đói đến phát điên, những các xác không hồn như những cô hồn dã quỷ kết thành nhóm lớn đi lại trong Thạch Hào quốc, chỉ cần nhìn thấy nơi có thể có đồ ăn thì sẽ ùa lên. Khói lửa lan tràn khắp nơi trong Thạch Hào quốc, dịch trạm và các trạm gác được các gia tộc lớn chế tạo đều có dính máu tươi cùng với một vài thi thể chưa kịp thu dọn. Đội xe đã từng đi qua một tòa nhà lớn có năm trăm thanh niên trai tráng đồng tộc bảo vệ, dùng một lượng tiền lớn để mua chút đồ ăn. Một thiếu niên nhanh nhẹn gan lớn tỏ ra cực kỳ hâm mộ một hộ vệ thương đội đang cầm cung cứng trong tay nên đã lôi kéo làm quen, chỉ vào tòa thành ngoài hàng rào gỗ và một loạt những cái đầu lâu khô quắt dùng để thị uy. Thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, lúc ấy, hắn cười hì hì nói với một vị tùy tùng của đội xe rằng mùa hè là phiền nhất, nhiều ruồi muỗi bay đến nhưng chỉ cần mùa đông tuyết rơi rồi thì có thể giảm bớt không ít phiền toái. Sau khi nói xong, thiếu niên liền cầm một cục đá lên chọi về hướng hàng rào gỗ, chọi đúng vào một cái đầu lâu rồi vỗ vỗ tay. Liếc mắt nhìn thấy ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng của tùy tùng thương đội, thiếu niên có hơi đắc ý.
Lúc ấy, một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo màu xanh đã làm cho tim thiếu niên kia đập liên hồi. Sở dĩ thiếu niên đến trò chuyện cùng đám tùy tùng thương đội này đơn giản chỉ vì muốn thể hiện bản thân mình trước mặt vị tỷ tỷ xinh đẹp kia mà thôi.
Chỉ tiếc rằng từ đầu đến cuối vị tỷ tỷ áo xanh kia đều không nhìn hắn, điều này làm cho thiếu niên cảm thấy rất mất mát, cũng rất thất vọng. Nếu như cô gái có dung mạo đẹp như tiên nữ trên tranh bích họa này xuất hiện trong đội ngũ nạn dân thì tốt biết bao nhiêu? Thế thì nàng nhất định có thể sống sót, hắn lại là đích trưởng tôn của tộc trưởng, dù cho lần đầu tiên không đến phiên hắn nhưng tóm lại một ngày nào đó vẫn có thể đến lượt hắn. Chẳng qua hắn cũng hiểu rõ trong các nạn dân sẽ không thể nào có được cô gái xinh đẹp như vậy. Nếu như có một ít phụ nữ thì đa phần đám người đều sẽ có làn da đen nhẻm, ai nấy cũng đều là da bọc xương, gầy giống như quỷ chết đói vậy, hơn nữa làn da còn cực kỳ thô ráp, xấu xí.
Bên cạnh vị tỷ tỷ áo xanh kia còn có cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, đeo theo thanh kiếm, chẳng qua nhan sắc thì chênh lệch nhiều lắm, nhất là dáng người, một trời một vực. Nếu như người kia xuất hiện một mình thì chắc lòng thiếu niên cũng sẽ rung động, chỉ là lúc này các nàng đang đứng chung một chỗ, trong mắt thiếu niên liền không còn nhìn thấy người sau được nữa.
Thương đội tiếp tục xuôi về phía nam.
Thường có một vài lưu dân cầm gậy gỗ vót nhọn đầu cản đường, thông minh một chút, hay là nói họ vẫn chưa thật sự đói bụng đến đường cùng thì sẽ cầu thương đội cho chút đồ ăn, bọn họ sẽ cho qua.
Đương nhiên là thương đội chẳng thèm hỏi han đến, vẫn thẳng bước tiến tới, chỉ cần bọn họ rút đao và lấy trường cung ra thì nạn dân sẽ tự hóa thành một đàn chim thú chạy tán loạn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận