Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1250: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1250: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1250: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1250: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (9)
Trần Bình An đã mang bầu rượu Phạm Tuấn Mậu "đặt cược" đổ vào hồ lô dưỡng kiếm, một ngày nhiều nhất có thể uống hai ba ngụm, nhiều hơn không được, ngược lại thương thân hao tổn tinh thần.
Việc thế gian đều là như thé, tốt quá hoá hại, tích phúc và tham phúc, chỉ nằm ở một ý niệm.
Trần Bình An vừa uống xong một ngụm rượu tiểu luyện, sắc mặt ửng đỏ, Bùi Tiền ở một bên kia quây, kiễng gót chân, luôn im lặng, mở to mắt nhìn Trần Bình An uống rượu.
Trần Bình An buông hồ lô dưỡng kiếm, thuận miệng hỏi: "Có nhớ Ngẫu Hoa phúc địa hay không?”
Bùi Tiền lắc đầu.
Trần Bình An cười hỏi: "Cũng không nhớ cha mẹ sao?”
Bùi Tiền do dự một phen, vẫn lắc đầu.
Nó hỏi: "Ngươi có tức giận hay không?”
Trần Bình An chưa đưa ra phải hoặc không phải, mà là hỏi: "Vì sao không nhớ?" Vẻ mặt Bùi Tiền yên tĩnh, bĩu môi nói: "Chỉ là không muốn nhớ thôi."
Thấy Trần Bình An hình như không hề tức giận.
Tiểu cô nương gầy gò tựa lên trên quây, 'bốp' một cái dán lá bùa kia lên trên trán mình, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: "Quê nhà gặp nạn, lúc ấy chạy nạn, mẫu thân ta bị chết đói ở trên đường, cha ta mang theo ta đến bên ngoài kinh thành Nam Uyển quốc. Dọc theo đường đi, mẫu thân ta bị cha ta ép đi tìm nam nhân khác, vì đổi mấy miếng ăn, ngay từ đầu mẫu thân ta không muốn, liền bị cha ta túm tóc đánh đến chết, ta lúc ấy chỉ biết khóc, muốn ngăn cản thì cũng bị cha ta cũng đánh ngã xuống đất. Hắn là nam nhân, khí lực lớn mà, về sau mẫu thân đổi lấy đồ ăn, cha ta ăn nhiều nhất, mẫu thân ta ít chút, ta ít nhất. Có một lần, ta nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mẫu thân ta vụng trộm chạy ra ngoài, giấu ta, một mình ăn một cái bánh bao đen tuyên, ta trở về đi ngủ. Về sau, hình như mẫu thân bị bệnh, cha ta không quan tâm, mới đầu còn cõng mẹ ta đi, về sau có ngày cha nói với ta, mẫu thân chết đói rồi. Sau đó nữa, cha ta đã tìm được người, nhưng lại chưa thể đem ta đi bán, hắn mới bảo ta đi trôm đồ của người khác. bi người ta đánh vài lần, hắn liền mắng ta ngốc, cứ như vậy một đường đi rồi đi mãi, đi tới bên ngoài kinh thành, cha ta phúc khí tốt chút, có một kẻ có tiền mở tiệm cháo ngoài thành, cũng có bánh bao to trắng phau, cha ta ăn nhanh, vẫn là như thế nào nhỉ, hình như là bị bánh bao làm no vỡ bụng chết, ta cứ như vậy mà nhìn, không biết vì sao, chỉ có một ý niệm, không biết xuống dưới rồi, cha còn đuổi kịp mẫu thân hay không, có thể làm bạn hay không."
Trần Bình An nghiêng người về phía trước, đưa tay xoa đầu tiều nha đầu,"Đi ngủ sớm chút đi."
Bùi Tiền cười cười, ài một tiếng, nhảy nhót đi ngủ, còn ồn ào "Ta có bùa, yêu ma quỷ quái, mau mau rời khỏi!"
Trần Bình An ngồi một mình ở nơi đó.
Sau hôm đó, Trần Bình An càng ngày càng nghiêm khắc đối với Bùi Tiền, thậm chí mỗi ngày đều ngồi ở bên cạnh Bùi Tiền, nhìn nó chép sách từng chữ một.
Thời điểm phi kiếm Mười Một và Mười Lăm sắp ăn xong khối Trảm Long Đài hình dạng như thước dài kia, thời gian từ từ trôi, phi kiếm vù vù bay, đã là hai mươi chín tháng chạp.
Bùi Tiền, Ngụy Tiện và Tùy Hữu Biên ba người mua đầy hàng Tết cho hiệu thuốc Khôi Trần, chạy năm sáu chuyến. Bùi Tiền đau khổ cầu xin Tùy Hữu Biên đi cùng, không phải không có lý do, chỉ cần Tùy Hữu Biên đứng ở phụ cận các cửa hàng, căn bản không cần Bùi Tiền Ngụy Tiện mặc cả với chưởng quây, bản thân giá cả đã xuống dốc không phanh.
Mỗi lần đi sớm về muộn, vị lão nhân kia đều sẽ ở dưới tàng cây hòe già chỗ góc phố ngõ lật sách, ngay từ đầu còn có chút câu nệ, về sau quen rồi, sẽ đánh tiếng chào hỏi với bọn họ. Hai chuyến cuối cùng, Ngụy Tiện vốn đảm nhiệm khuân vác không đi theo, Tùy Hữu Biên đeo cái hòm sách trúc xanh kia của Trần Bình An, dẫn theo Bùi Tiền quay về ngõ nhỏ bên này, lão nhân lại chào hỏi, Bùi Tiền ngọt ngào đáp lời, Tùy Hữu Biên chưa lên tiếng. Sau khi đi vào ngõ nhỏ, Bùi Tiền cười ha ha nói vị lão thư sinh bộ dáng tú tài cử nhân này, thật sự là biển sách vô bờ đọc sách đến già, chỉ là hơi cao tuổi một chút. Tùy Hữu Biên kéo tai Bùi Tiền, cười tủm tỉm nói lão tiên sinh có hứa tặng ngươi một phần tiền mừng tuổi hậu hĩnh hay không vậy? Bùi Tiền giả ngu kêu đau. Bước qua bậc cửa vào hiệu thuốc, Trần Bình An vẫn ngồi ở phía sau quây, đến khi Tùy Hữu Biên thả vành tai Bùi Tiền ra, Bùi Tiền liền bắt đầu lớn tiếng ngâm nga hai người họ khi nào ở chỗ nào, ở cửa hàng nào giá gốc ra sao, rồi bọn họ mua được đồ gì với giá nào. Trần Bình An gỗ bàn tính, khi Bùi Tiền dứt lời, tiếng hạt châu bàn tính gõ thanh thúy dễ nghe cũng chợt ngừng lại, Trần Bình An giơ ngón tay cái về hướng Tùy Hữu Biên,"Chỉ một hạng văn án thanh cung, rẻ hơn ước chừng trăm lượng bạc."
Bùi Tiền giúp Tùy Hữu Biên vén rèm trúc, Tùy Hữu Biên ởi phía sau cửa hàng dỡ hàng tết.
Bùi Tiền rón ra rón rén quay về quày bên này, kiễng gót chân, cằm đặt lên bàn, tràn đầy nụ cười tranh công.
Trần Bình An liếc rèm trúc bên kia, lén lút lấy ra bảy tám đồng tiền,'Là hoa hồng của ngươi, mau cất đi, nếu để cô ta nhìn thấy, hai ta đều không chịu nỗi đâu."
Bùi Tiền cân thận cất đi món gia sản nho nhỏ này, nhanh như chớp chạy về sân sau, vội vàng cất đi, đặt cần thận ở trong chiếc rương bảo bối của nó.
Trần Bình An nhắc nhở: "Nhớ phải giúp đỡ dỡ hàng xuống, cần phải trước sau vẹn toàn. Nhớ rõ cuối cùng phải nói với cô ấy một tiếng vắt vả rồi."
"Dạ!" Bùi Tiền lớn tiếng đáp ứng.
Nhìn rèm trúc xanh lắc lư qua lắc lư lại, Trần Bình An hiểu ý mà cười.
Ngày mai chính là ba mươi Tết, ngày cuối tháng cuối năm, trừ tịch trừ tịch, tiễn cái cũ đón cái mới.
Trần Bình An như thế nào cũng không ngờ được mình sẽ ở hiệu thuốc Khôi Trần Lão Long thành cùng đón năm mới với nhiều người như vậy. Máy chuyến mua hàng tết lúc trước, Tùy Hữu Biên không muốn đi, về sau lại là Ngụy Tiện lười đi, ngược lại Tùy Hữu Biên bắt đầu nghiện, kéo Bùi Tiền đại sát bốn phương, mua sắm không biết mệt.
Sớm nhất chính là Chu Liễm lén thương lượng với Bùi Tiền, nói là chỉ cần gọi được Tùy Hữu Biên ra ngoài, sẽ tặng cho nó một bộ văn phòng tứ bảo cùng một phần tiền mừng tuổi, Bùi Tiền nói để ta suy nghĩ một chút, sau đó liền tìm tới Trần Bình An. Trần Bình An cảm thấy Tùy Hữu Biên quả thật nên đi lại nhiều một chút, thắm một chút khói lửa phố phường cũng tốt, mới bảo Bùi Tiền nhận lời. Vì thế Tùy Hữu Biên mới không chịu nổi Bùi Tiền như con ruồi bọ nhỏ kêu ong ong ong quấy rằy cô luyện tập kiếm lô lập thung, đành phải đi theo nó và Nguy Tiện ra ngoài giải sầu.
Về sau bản thân Tùy Hữu Biên cầm chiếc hòm trúc xanh lục nơi góc phòng Bùi Tiền, kéo Bùi Tiền ra ngoài mua sắm, Trần Bình An mới âm thầm hẹn sẵn với Bùi Tiền, chỉ cần Tùy Hữu Biên cò kè mặc cả một lần với chưởng quây ông chủ, Bùi Tiền sẽ có thể được chia hoa hồng một đồng tiền.
Trần Bình An quay đầu nhìn về phía ngoài cửa hiệu thuốc. Ánh sáng trong ngõ nhỏ nháy mắt âm trầm xuống, âm khí âm u, hơn nữa những tia sáng kia giống như mang theo sức nặng, tỏ ra có chút trầm.
Một người áo bào xanh lục từ trên trời giáng xuống, chính là Phạm Tuấn Mậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận