Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1175: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (5)

Chương 1175: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (5)Chương 1175: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (5)
Chương 1175: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (5) Phía chính diện cửa miếu hoang.
Trần Bình An chỉ lấy phi kiếm Mùng Một Mười Lăm phối hợp với Vũ phong tử Chu Liễm, đột ngột tập kích hoàng tử Lưu Tông một lần, sau đó không ra tay nữa, mà xách theo cành khô đứng ở dưới mái hiên.
Hứa Khinh Chu thân mặc binh gia Kim Ô Kinh Vĩ giáp cùng tiên sư Thảo Mộc am Từ Đồng, cộng với nhóm tu sĩ tùy quân che ở trước người Lưu Tông, lấy một tôn phù lục lực sĩ của Từ Đồng và tính mệnh một tên tu sĩ tùy quân làm đại giá, ngăn trở thế công lần này.
Hết cách rồi, ban đầu Trần Bình An vì đối phó hoạn quan mãng phục Lý Lễ đã dùng hết thủ đoạn, Hứa Khinh Chu và Từ Đòng đều thấy được rõ ràng, cho nên đối với sự đáng sợ thần xuất quỷ không của hai thanh phi kiếm Mùng Một Mười Lăm, bọn hắn sớm có dự tính.
Lưu Tông vừa đánh vừa lui, Hứa Khinh Chu và Từ Đồng một mực bảo hộ ở bên cạnh đại hoàng tử.
Số tu sĩ tùy quân kinh nghiệm chiến trận phong phú còn lại thì tân lực ngăn cản đánh giết từ lão nhân lưng còng, còn phải chú ý nam tử tỉnh hãn thân khoác giáp trụ trắng như tuyết vẫn chưa ra tay ở phía sau.
Hai ngàn giáp sĩ trên núi, cùng với ba ngàn tùy thời có thể leo núi tăng viện, cộng thêm tất cả tu sĩ tùy quân và cao thủ giang hồ dùng trọng kim thu hút tới, Lưu Tông không mơ tưởng với trận thế đó sẽ có thể chém giết Trần Bình An và bốn tên tông sư tùy tùng, nhưng chỉ cần giết hoặc trọng thương hai ba người, vậy là đủ đặt định cục diện chiến thắng.
Giờ này khắc này, Chu Liễm không thẹn với xưng hiệu "Vũ phong tử”. Tám mặt toàn thân tràn đầy kình khí, cả người như lò xo, nhanh như chớp đánh.
Vừa có gió thổi cỏ động, tu sĩ tùy quân dùng thủ đoạn đánh lén áp đáy rương tắn công, hắn lập tức lông tóc như kích, biết trước nguy hiểm, tinh chuẩn tránh qua.
Lúc Chu Liễm xông giết, lão nhân lưng còng theo thói quen càng thêm phần khom còng, hai tay rủ xuống đất, mỗi một lần giẫãm đạp mặt đất đều không biết hắn sẽ như mũi tên bắn về hướng nào, thân hình thật sự quá nhanh.
Một lần nắm chặt cơ hội, Chu Liễm như quỷ mi xuất hiên trước người một vị tu sĩ tùy quân trung niên, một quyền đánh xuyên bụng người trước mắt, sau đó lấy thi thể vừa bị giết tức thì kia làm thuẫn bài, ngăn trở đại đao chặt chém từ tay ngân giáp lực sĩ của Từ Đồng, ném thi thể đi, nháy mắt dời ngang, tiếp tục đạp mấy bước hướng về phía trước, nhìn cũng không nhìn, một tay hoành nện lên đầu tu sĩ tùy quân, não nổ tung nứt vỡ, thành một bộ thi thể không đầu, nặng nè té ra cách mấy trượng.
Ngụy Tiện thân khoác Tây Nhạc, một trong tám bộ Cam Lộ giáp tổ tông để lại, lấy tay đi bắt những linh khí do tu sĩ tung ra bay sát vai Chu Liễm, chỉ cần bị hắn bắt vào lòng bàn tay, hoặc là trực tiếp bóp nát, hoặc là bị hắn lấy hai tay uốn cong.
Ngoài ra, cũng có biên quân càm đao mặc giáp không ngừng tuôn ra từ hai bên con đường.
Ngụy Tiện liền bắt đầu rút ra sau.
Chu Liễm thường xuyên tay phách cước đạp, vứt những tu sĩ giá ngự linh khí về phía Ngụy Tiện, Ngụy Tiện vừa phải đánh giết giáp sĩ xông hướng miếu hoang, còn phải thu dọn đống rách nát Chu Liễm quăng tới.
Ở sơn đạo nơi xa, Lưu Tông kiệt lực dõi mắt quan sát chiến trường, hắn sắc mặt như thường, hỏi: "Chẳng lẽ phải hao hết năm ngàn nhân mã kia? Dựa vào mạng sống của năm ngàn người để đè chết đám đó?"
Hứa Khinh Chu trầm giọng nói: "Chỉ có thể như thế. Ta và Từ Đồng, cùng với ba người được điện hạ bố trí trước đây đều sẽ nhắm chuẩn cơ hội, nhằm khi bốn người này lấy hơi sẽ cho chúng một kích trí mạng. Tranh thủ không để cái chết của những người kia thành vô ích."
Lưu Tông siết chặt bội đao giữa eo, gân xanh gò lên: "Vi sao nội dung ghi trên điệp báo lại sai lệch với thực lực bốn tên tông sư võ đạo trước mắt lớn đến vậy? I"
Tiên sư Từ Đồng đắng chát nói: "Thật ra ta và Hứa tướng quân còn bực bội hơn cả điện hạ. Lần trước ở quán trọ chúng ta còn có thể đánh ngang tay với mỗi người trong bọn chúng, nhưng tối nay nếu là bắt đôi chém giết, ta cùng Hứa tướng quân tất chết không nghi ngờ."
Lưu Tông thổ ra một ngụm tọc khí: "Không trách các ngươi, là Trần Bình An kia ấn tàng quá sâu, không sao, thương vong bên ta thảm trọng hơn nữa cũng có thể đòi về được từ trên người kẻ này!" Dưới mái hiên miếu hoang, Trần Bình An cúi đầu nhìn xuống tấm ngọc bài tổ sư đường Thái Bình sơn treo giữa eo, Trần Bình An sa vào trầm tư.
Trên ngọn núi nơi đặt miếu hoang, mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa rơi liên hồi, đập lên giáp trụ biên quân bắc cảnh Đại Tuyền, vang lên bôm bốp.
Khải giáp mà biên quân khoác lên mình đã hư tổn nhiều, chằng chịt những vét cắt do mũi tên đao thương gây ra.
Mưa mới đánh giáp cũ.
Người cao sang không ngồi dưới chân tường, vì để hai người Hứa Khinh Chu và Từ Đồng có thể thoải mái tay chân, nắm bắt cơ hội chớp mắt sẽ trôi qua để đi chém giết bốn tên tùy tùng của Trần Bình An, đại hoàng tử Lưu Tông đã lẳng lặng lui đến giữa lưng núi, bên người trừ vài chục tâm phúc sa trường hộ vệ trùng trùng, giáp trụ của những tử sĩ này so với biên quân đang vây giết miếu hoang thì càng thêm trầm trọng, thuộc về chế thức thiết giáp của bộ binh hạng nặng, còn có ba tên tu sĩ tùy quân thực lực siêu quần, gồm một kiếm tu Quan Hải cảnh đã ôn dưỡng ra bản mạng phi kiếm lăng lệ, một đạo sĩ phù lục tinh thông kết trận, môt tu sĩ bình gia thân mặc Cam Lộ giáp.
Lưu Tông bắt buộc phải lấy cho bằng được cái đầu trên cổ Trần Bình An, chỉ là sợ hai chữ lẽ như, hắn cũng không muốn lộn nhào ở một tòa núi nhỏ vô danh.
Vị quân tử thư viện Vương Kỳ kia không biết đang ấn náu ở nơi nào, nếu đã nguyện ý đích thân tham dự vào âm mưu này, như vậy Lưu Tông thực sự không tin tưởng vị lãnh tụ sĩ lâm Đại Tuyền đức cao vọng trọng kia là máy. Nếu không phải điều kiện Cao Thích Chân đưa ra quá mức hấp dẫn người ta, lại lôi kéo được Hứa thị và Thảo Mộc am, Lưu Tông chắc không dám sẽ mạo hiểm lớn đến thế. Thực ra hắn rất hiếu kỳ cái gọi là bảo vật Bích Du Phủ rốt cục giá trị liên thành đến cỡ nào mới có thể khiến vị quân tử thư viện kia không tiếc làm trái lương tri, chủ trì sắp đặt lần vây giết này.
Tuy nói sau đó Vương Kỳ sẽ tự có lý riêng để giải thích với sơn chủ thư viện Đại Phục, nói là muốn bắt bớ một tên "tà môn tà đạo" giả mạo đệ tử đích truyền tổ sư đường Thái Bình sơn, như thế còn có thê hắt thêm càng nhiều nước bản lên đầu Trần Bình An, tỷ như nói hoài nghi người này là yêu ma cự phách chạy trốn từ giếng ngục, đã thay đổi tướng mạo, hắn mới phải mời năm ngàn lính bắc cảnh vây khốn ở núi này. Nhưng Lưu Tông không cảm thấy đây là lời giải thích thực sự kín kẽ.
Chẳng qua điều đó không liên quan quá nhiều tới hắn, hiện nay Vương Kỳ là quân tử hàng thực giá thực của thư viện Đại Phục, quân tử nhất ngôn, hoàng đế quân chủ vương triều thế tục vẫn phải nghe mệnh làm việc, càng huống hồ Lưu Tông hắn chỉ là một hoàng tử, lần này mang binh lên núi hoàn toàn phù hợp quy củ thư viện Nho gia lập ra. Thịt xong Trần Bình An rồi, Vương Kỳ giải thích thế nào với thư viện không phải là điều Lưu Tông hắn có thể xen vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận