Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1644 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (1)



Chương 1644 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (1)




Mẫu thân Cố Xán nhẹ nhàng bước chân qua ngưỡng cửa, ngoài cửa có một khai khâm tiểu nương muốn giúp bà đóng cửa lại, nàng ta liếc nhìn phu nhân vội vàng rụt tay lại, vị phu nhân tự mình nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách của phủ Xuân Đình tráng lệ, phu nhân nhìn thấy Tiệt Giang chân quân vừa mới ngồi xuống, hiện tại ông ta đang là quân chủ giang hồ của Thư Giản Hồ.
Năm đó một tay Lưu Chí Mậu đưa hai mẹ con bọn họ ra khỏi thế ngoại thần tiên ngõ Nê Bình.
Nhìn vị phu nhân trước mắt này, từ một phu nhân ưu tú mộc mạc thôn quê, hiện tại đã từng bước từng bước lột xác thành nữ chủ nhân của phủ Xuân Đình ở đảo Thanh Hạp, ba năm trôi qua, vẻ đẹp của bà không hề giảm đi mà còn tăng thêm khí chất phú quý, làn da giống như thiếu nữ, Lưu Chí Mậu còn biết bà thích nhất là tỳ nữ trong quý phủ nói hiện giờ bà còn quý phái hơn so với cáo mệnh phu nhân của Thạch Hào quốc. Lưu Chí Mậu nhận một tách trà nóng do quản sự trong phủ cẩn thận đưa tới, ông ta nhẹ nhàng gạt gạt nắp tách trà, có chút hối hận, người trước mắt ưu tú thế này, biết thế năm đó đã bá vương ngạnh thượng cung, đâu phải đợi khi tới mảnh đất này rồi, thân làm sư phụ lại phải kiêng dè đệ tử của mình.
(Bá vương ngạnh thượng cung là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. ”bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, ”ngạnh thượng cung” hiểu là ”xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” mà ”cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra ”cường tiễn“, từ ”cường tiễn” hài âm hoàn toàn với ”cưỡng gian“. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ ”cưỡng gian”.)
Bởi vì một khi bị Lưu Chí Mậu hàng phục, người phụ nữ này sẽ tự có đủ loại lý do và cái cớ để có thể hoàn toàn thuyết phục chính mình.
Nói không chừng có thể mượn điều này để kiểm soát Cố Xán tốt hơn.
Chỉ cần liên tục mang đến vinh hoa phú quý cho bà, bà sẽ liều mạng ôm lấy, nắm chặt nó ở trong lòng bàn tay, canh giữ phần gia nghiệp này, suy nghĩ trong tương lai sẽ giữ lại toàn bộ cho con trai.
Đó mới là một đồng minh tốt nhất đảo Thanh Hiệp.
Chứ không phải như bây giờ, lòng ham muốn càng ngày càng lớn, phủ Xuân Đình vốn không thua kém gì phủ vương hầu, vậy mà giờ đã bắt đầu đỏ mắt thèm muốn ngôi phủ Hoành Ba của Lưu Chí Mậu. Ban đầu thì xu nịnh trăm kiểu trước mặt Điền Hồ Quân, đoán ý dò tâm tư, đến bây giờ bề ngoài vẫn hòa nhã như trước nhưng trong lòng lại để lộ ra một loại kiêu ngạo khi sai khiến cô. Không chỉ như vậy, một thôn phụ thô kệch lại còn bắt đầu đọc sách, không chỉ như thế thậm chí bà cũng đã bắt đầu tìm hiểu về cầm kỳ thư họa, nhờ mấy vị tiểu nương khai khâm xuất thân thế gia vọng tộc hào phiệt, dạy bà lễ nghi nhà quyền quý và những lễ tiết rườm rà.
Điều này làm cho Lưu Chí Mậu vui sướng khi nhìn thấy, người phụ nữ này cũng không kém phần phong tình.
Tuy nhiên chút hối hận trong lòng Lưu Chí Mậu trước đó, đến cũng nhanh đi cũng nhanh.
Lưu Chí Mậu cười hỏi: "Phu nhân, tìm ta muốn nói chuyện gì sao?”
Vị phu nhân gật đầu nói: "Ta muốn xác nhận một chuyện với Chân quân, Trần Bình An lần này tới đảo Thanh Hiệp của chúng ta rốt cuộc là muốn cái gì? Chẳng lẽ thật sự vì cướp lại Tiểu Nê Thu kia từ trong tay Xán Xán sao? Còn nữa, Tiểu Nê Thu nói trước kia Trần Bình An có giao cho ông một ngọc bài, rốt cuộc là có nguyên do gì?”
Lưu Chí Mậu không uống trà, nhẹ nhàng đặt nắp chén trà sang một bên, trong chén trà khói thơm ngát, cười nói: "Thì ra là những chuyện này sao, ta còn tưởng rằng phu nhân muốn dẫn binh hỏi tội ta thân là sư phụ của Cố Xán, vì sao không ra mặt bảo vệ đệ tử.”
Người phụ nữ nói: "Không cần nói về những điều này, ta tin chân quân có điều khó nói, vì vậy sẽ không bao giờ có khúc mắc về vấn đề này. Ta còn có thể đảm bảo giúp Chân quân nói với Xán Xán mấy lời không trái lương tâm, nếu không chẳng phải là sài lang hổ báo xung quanh được lợi sao?”
Lưu Chí Mậu ngầm hiểu ý cười, ai nói phụ nữ tóc dài kiến thức hạn hẹp chứ?
Lưu Chí Mậu gật đầu nói: "Ngọc bài kia rất có lai lịch, ta không tiện tiết lộ thiên cơ. Về phần mục đích của Trần Bình An đến Thư Giản Hồ, thật sự không dễ suy đoán, nói thật ta nghĩ mãi cũng không ra, sau khi làm tiên sinh chưởng quỹ của đảo Thanh Hiệp chúng ta, ta càng xem càng không hiểu. Tuy nhiên ta tin Trần Bình An không có ý xấu với Cố Xán.”
Vị phu nhân nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, cảm thấy Lưu Chí Mậu ngày hôm nay nói chuyện quá ngượng nghịu, trước kia cùng bàn luận chuyện bí mật với Lưu Chí Mậu, nhưng chưa bao giờ dài dòng như vậy, chẳng lẽ là trăm phương ngàn kế làm cung chủ Thư Giản Hồ, không đắc ý được mấy ngày, Lưu Lão Thành lại cho ngàn đao làm ầm ĩ ở đảo Thanh Hiệp, bị dọa vỡ lá gan rồi? Sau niềm vui lớn và nỗi buồn lớn, đã mất chừng mực rồi? Chẳng lẽ Lưu Chí Mậu là một kiêu hùng tung hoành như vậy, thật ra tính tình còn không bằng một người phụ nữ như mình sao?
Lưu Chí Mậu nheo mắt, cười nói: "Tính tình Trần Bình An như thế nào, phu nhân càng hiểu rõ hơn ta, thích niệm tình cũ, nhìn Cố Xán lớn lên, càng toàn tâm toàn ý, hận không thể giao tất cả thứ tốt cho Cố Xán, chỉ là bây giờ không giống như ngày xưa, năm đó rời khỏi ngõ Nê Bình rồi, con người đều sẽ thay đổi, chắc là Trần Bình An đã đầu nhập vào môn hộ Nho gia cho nên thích giảng đạo lý, chẳng qua chưa chắc thích hợp Thư Giản Hồ, cho nên mới có thể ở thành Trì Thuỷ tát Cố Xán hai tát, theo ta thấy, hắn thực sự để tấm đến Cố Xán, muốn tốt cho Cố Xán nên mới có thể làm như thế, đổi thành người bình thường, thấy người thân bạn bè thăng tiến, chỉ biết reo hò rộn rã, còn lại mặc kệ mọi chuyện, phu nhân, ta lấy ví dụ nếu đổi thành Lữ Thải Tang, nhìn thấy Cố Xán có tiền, tất nhiên cảm thấy đây là hắn có bản lĩnh, nếu hắn nắm đấm cứng rắn thì chính là chuyện tốt.”
Người phụ nữ giật giật khóe miệng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận