Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 700: Hoa Cúc Vàng Cố Hương (3)

Chương 700: Hoa Cúc Vàng Cố Hương (3)Chương 700: Hoa Cúc Vàng Cố Hương (3)
Chương 700: Hoa Cúc Vàng Có Hương (3)
Tào Hi đưa ra một vấn đề là: "Dương lão tiền bối, trong máy ngàn năm tuế nguyệt, bên trong tòa thiên hạ động thiên này, Ly Châu động thiên chiếm diện tích ít nhất, nhân vật đi ra từ dưới mí mắt ông, ai thành tựu cao nhát?"
Dương lão nhân hỏi ngược lại: "Ngươi là cây hành nào?” (1)
(1) Ý là ngươi dựa vào bản lĩnh gì
Tào Hi giơ cổ tay lên, lộ ra một cổ tay trắng nõn mũm mĩm, bên trên buộc một sợi dây thừng xanh biếc, cười ha hả nói: "Nơi này thật sự có "cây hành."
Dương lão nhân tức giận nói: "Có rắm thì mau thả." Tào Hi buông cánh tay, lập tức thay đổi sắc mặt, chà xát tay nịnh nọt nói: "Dương lão tiền bối, vãn bối nghe nói ông thần thông quảng đại, không biết ông có biết hồn phách mẫu thân ta đi nơi nào không? Là tiêu tán giữa thiên địa nơi phần mộ, hay là đầu thai chuyển thế? Hay là... để lão tiền bối ông lặng lẽ thu giữ lại? Để đợi ngày nâng giá lên? !"
Dương lão nhân không để ý tới sát khí dấu diễm phía sau ngôn ngữ của vị lục địa kiếm tiên kia, gọn gàng dứt khoát nói: " Tào Hi ngươi muốn ra giá để mua đi? Chỉ cần đưa ra giá tốt, đừng nói mẹ ngươi, cho dù là cha ngươi, cũng không có vấn đề gì."
Tào Hi cất tiếng cười to, một bàn tay chỉ hướng lão nhân bên kia đang nuốt mây phun sương, lăng không điểm vài cái,"Dương lão tiền bối thật sự là người sảng khoái, tốt tốt tốt! Lần này cuối cùng không uồng công đến đây! Hắc hắc, cũng không biết cái mạng của lão tiền bối, giá trị bao nhiêu tiền?"
Dương lão nhân giọng điệu bình thản nói: "Muốn buôn bán, hoan nghênh. Tới cửa thấy người, không muốn móc tiền, sớm sớm cút đi."
Tào Hi sau khi nghe vậy thì nheo mắt lại, nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón cái cùng ngón trỏ, hai tay đều là như thế, tư thế có vẻ cực kỳ buồn cười.
Sát khí đã lộ.
Dương lão nhân căn bản là thờ ơ.
Tào Hi bỗng nhiên cười ha ha lên,"Mua bán có thể làm, Tào Hi ta đời này thích nhất buôn bán cùng người, chỉ là hy vọng lão tiền bối ra giá ngàn vạn đừng quá cao, nếu không ta sẽ không mua. Ta là người thế nào, Dương lão tiền bối có thể không hiểu rõ lắm, vì tu hành, thân nhi tử thân tôn tử, đều có thê bán để đổi tiền. Chẳng qua hôm nay giàu có, phát đạt rồi, áo gấm về nhà, nhìn vật nhớ người, mới có một chút ý niệm lưu luyến điều cũ trong đầu."
Dương lão nhân chậm rãi nói: "Có một nha đầu, tên là Lý Liễu, theo cha mẹ nàng cùng đi tới phương bắc Câu Lô châu, hôm nay hồn phách cha mẹ ngươi đều ở trên người nàng. Ngươi phải nguyện ý mua bán công bằng, ta mới làm ăn với ngươi, cam đoan không có sơ xuất, đến lúc đó toàn tu toàn vĩ (2) giao cho ngươi. Đương nhiên, ngươi muốn đổi ý, cũng có thể cường thủ hào đoạt, hiện tại có thể xoay người đi, như vậy về sau phát sinh chuyện gì, tự gánh lấy hậu quả."
(2) Toàn tu toàn vĩ: toàn - đầy đủ, {tu — râu ria, vĩ — lông. Đại khái ý phải "toàn vẹn".
Tào Hi vẻ mặt đau khổ nói: "Toàn tu toàn vĩ... Dương lão tiền bối nói chuyện với ông cũng khó nghe quá. Được rồi, ông có thê ra giá."
Dương lão nhân dùng điếu cày chỉ chỉ cổ tay Tào Hi.
Tào Hi giận tím mặt,"Đùa cái gì vậy? Muốn lão tử đưa chuôi phi kiếm bản mạng này cho Lý Liễu kia? ! Dương lão nhân, ông điên rồi phải không?”
Dương lão nhân liếc mắt nhìn qua, tiếp tục nói: "Thanh phi kiếm trước khi ngươi luyện hóa ra đại giang này, vẫn luôn còn giữ, có thể lấy ra tặng cho Lý Liễu, nhớ rõ ngay cả kiếm quyết của ngươi cũng phải truyền thụ cho nàng."
Tào Hi sắc mặt âm tình bát định.
Dương lão nhân cười lạnh nói: "Đừng cảm thấy chịu thiệt, đời này ngươi chưa từng thu được đồ đệ tốt, coi như ta miễn phí giúp ngươi tìm được một người, nói không chừng tương lai khi mọi người đề cập đến Tào Hi ngươi, đều sẽ dùng cách nói như thế này, 'Tào Hi a, chính là sư phụ của Lý Liễu'."
Tào Hi có chút hứng thú, chà xát đôi tay chậc chậc nói: "Khuê nữ kia lợi hại như vậy?”
Dương lão nhân nhếch khóe miệng,"Tốt nhất ngươi tự mình đi tìm cô ta, như vậy tới khi giao ra thanh phi kiếm kia, tin tưởng ngươi sẽ thực cam tâm tình nguyện.”
"Chuyện làm ăn này, lão tử làm! Muốn đánh cược thì phải đánh ván lớn, như vậy mới phù hợp thân phận Tào đại kiếm tiên ta!"
Tào Hi vỗ đùi, hơi hơi buông chậm âm điệu, Trừ chuyện đó ra? Giữa ngươi ta còn có cái gì có thể mua bán không?”
Dương lão nhân giọng điệu lạnh nhạt,"Hồn phách cha ngươi."
Tào Hi ngạc nhiên, lập tức trợn trắng mắt nói: "Không bàn nữa không bàn nữa, tặng ta cũng không lấy."
Dương lão nhân bắt đầu nuốt mây phun sương, "Đừng gạt phăng như thế. Vậy đổi cái khác. Ngươi đi tìm Chân Võ sơn Mã Khổ Huyền, làm hộ đạo nhân của hắn, trong vòng hai mươi năm tới, không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm, Tào Hi ngươi chỉ cần theo đủ thời gian mười năm là đủ rồi."
Tào Hi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Một vị kiếm tiên có hy vọng tễ thân mười hai cảnh, làm hộ đạo nhân cho một cái đứa nhỏ? ! Tào Hi ta tuy là không quá để ý mặt mũi, ở Bà Sa châu bên kia quả thật vô liêm sỉ trữ danh hậu thế, nhưng cũng phải cần có chút mặt mũi chứ!"
Dương lão nhân trầm giọng nói: "Để cho Tào Tuấn đi đầu quân Đại Ly, ở trên sa trường mài dũa kiếm tâm vỡ vụn, ta có thể cho người âm thầm che chở hắn hai mươi năm, mãi đến khi kiếm tâm tu bổ đây đủ."
Tào Hi thần sắc nghiêm túc.
Dương lão nhân cười nhạo nói: "Bót cái trò được lời còn chê ỏng eo đi, chút mặt mũi của Tào Hi ngươi, cùng gia tộc có thêm một vị lục địa kiếm tiên, cái nào đáng giá hơn?"
Tào Hi vẻ mặt khó xử nói: "Tào Tuấn tiểu tử kia vừa nhìn là biết bạch nhãn lang (3), để cho hắn trở thành lục địa kiếm tiên, chẳng phải là muốn tạo phản? Tào gia thì vênh váo rồi, một nhà hai kiếm tiên mà, đi đến đâu đều có thể thẳng thắt lưng mà làm người, ồ không đúng, hẳn là làm thần tiên, nhưng lão tổ ta không chừng cũng bị tiểu tử kia tính số về Sau...”
(3) hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Dương lão nhân căn bản không quan tâm chuyện này, nói thẳng: "Sau khi Tào Tuấn trở thành lục địa kiếm tiên, phải đáp ứng làm cho ta một chuyện, yên tâm, sẽ không bắt hắn đi chết, thời điểm đó đối với Tào Tuấn mà nói, có thể sẽ không quá khó khăn."
Tào Hi có chút hồ nghi, hỏi: "Dương lão tiền bối, vì sao ông không trực tiếp tìm Tào Tuấn? Trong chuyện này sẽ không có mưu kế gì đó chứ? Giữa hai chúng ta dù sao cũng coi như là nửa đồng hương ha, đồng hương gặp đồng hương, không nói hai mắt nước mắt lưng tròng, nhưng cũng không thể hại đồng hương a, có phải không?"
Dương lão nhân gọn gàng dứt khoát nói: "Tào Tuần hiện tại không tư cách bàn chuyện mua bán với ta, Tào Hi ngươi mới có.”
Tào Hi nửa ngày nói không ra lời.
Thời điểm cuối cùng rời khỏi cửa hàng Dương gia, Tào Hi đứng ở trên đường cái, liếc mắt nhìn hiệu thuốc bắc một cái, lắm bẩm: "Việc này, có khi nào cũng bị lão gia Trần Thuần An kia tính đến hay không?"
Ngõ Nê Bình.
Vào lúc đêm khuya, một vị cảm y thiếu niên phú quý khí đầy người, ngồi ngây ngốc ở trong sân.
VỊ đại tu sĩ âm dương gia kia, trước khi bị hoàng thúc Tống Trường Kính đập chết ở kinh thành, từng riêng tư đến tìm hắn, từng có một phen ngôn luận kinh thế hãi tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận