Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1206: Đi Đến Lão Long Thành (6)

Chương 1206: Đi Đến Lão Long Thành (6)Chương 1206: Đi Đến Lão Long Thành (6)
Chương 1206: Đi Đến Lão Long Thành (6)
Trước lúc Lục Ủng rời khỏi phòng, Trần Bình An đành phải khách khí một câu: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."
Lục Ủng tâm tình khoan khoái, tươi cười rời đi, hắn trực tiếp để lại Ngũ Thải Kim Quỹ lô ở chỗ Trần Bình An, đổi lại là một quyển thư tịch luyện đan chát liệu không rõ.
Trần Bình An cần thận thu đan đỉnh vào trong Chỉ Xích vật, bắt đầu lật xem bí tịch luyện đan do chính Lục Ủng tự tay viết, đọc qua chốc lát.
Rời khỏi phòng, tới kiếm phòng chuyên cung cấp phi kiếm truyền tin trên thuyền, gửi một phong thơ cho Ngọc Khuê Tông Khương Thượng Chân.
Trừ nói sơ qua về chuyện Lục Ung bán đỉnh, phía cuối mật thư viết: Một lớn một nhỏ, thiếu ngươi hai nhân tình.
Trong một gian phòng khác, quản sự Kim Đan đứng ở bên cạnh Lục Ung, nói Trần Bình An ghi một phong thư, đưa tới Ngọc Khuê Tông.
Về phần nội dung cụ thể, tất nhiên là không biết.
Nếu không như thế, dưới gầm trời này ai còn dám dùng phi kiếm truyền tin.
Lục Ung ừ một tiếng.
Kim Đan Địa Tiên hiếu kỳ hỏi: "Cung chủ, vị Trần công tử này lai lịch cực không tầm thường phải không?"
Lục Ung cười cười nói: "Tuổi còn trẻ đã có một một Chỉ Xích vật, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lúc trước vừa rời khỏi phòng Lục Ủng đã ý thức được không ổn, hắn vì thể hiện thành ý mới thoải mái để Ngũ Hải Kim Quỹ lô cho Trần Bình An, chỉ là đỉnh này cực bát phàm, Phương Tắc vật bình thường chưa hẳn chứa được, hơn nữa dù miễn cưỡng nhét vào cũng sẽ có dấu hiệu nhiễu loạn, "tiểu động thiên" nứt vỡ, nhưng Lục Ủng thoáng dừng bước rồi kinh ngạc phát hiện khí tức đan đỉnh thoáng chốc tan biến không thấy, đồng thời khí cơ ở chỗ Trần Bình An vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Chỉ Xích vật.
Kim Đan Địa Tiên than thở nói: "Có tiền, thật sự là có tiền! Tất nhiên là con em đích hệ của hào phiệt truyền thừa ngàn năm trên núi. Chỉ là Tiên gia trẻ tuổi có xuất thân như vậy, hành tâu thiên hạ lại thích mang theo bên người một đám võ phu thuần túy làm tuỳ tùng, kể cũng lạ." Lục Ung không muốn nói nhiều về chuyện Trần Bình An, phất phát tay.
Còn lại một thân một mình, Lục Ung cảm khái nói: "Không phí công chịu tội một trận, Thanh Hỗ cung ta hưng rồi".
Khi đò ngang rốt cuộc chậm rãi ngừng lại ở hòn đảo lơ lửng ngoài Lão Long thành, Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra.
Đến Bảo Bình châu rồi.
Đã là cuối đông.
Trên bến đò không thấy đò ngang của Phạm gia Quế Hoa Đảo, có lẽ là đã đi về Đảo Huyền Sơn, hôm nay chưa quay lại, cũng không biết liệu còn cơ hội nhìn thấy Quế phu nhân một lần nữa hay không.
Đến khi Trần Bình An chứng kiến Kim Đan quản sự đứng ở cửa ra vào, mà không thấy thân ảnh cung chủ Lục Ung, Trần Bình An đã biết không ổn rồi.
Quả nhiên, sắc mặt Kim Đan quản sự kia cũng hiện vẻ cổ quái, nói: "Cung chủ có việc gấp cần lập tức quay về Thiên Khuyết phong, vì vậy dặn ta chuyển lời cho Trần công tử, nói mấy khối tiền Cốc Vũ kia lúc nào sai người giao cho đò ngang bên này cũng được, hy vọng Trần công tử đừng quá đặt chuyện nhỏ đó ở trong lòng.” Trần Bình An đành chịu nói: "Ta sẽ tận lực giao đủ tiền Cốc Vũ cho tiền bối."
Kim Đan Địa Tiên cười nói: "Cung chủ đã lên tiếng vậy rồi, ta cũng không dám thúc giục Trần công tử, hơn nữa trước lúc rời đi, ngữ khí cung chủ nói với ta rất nặng, ta không dám không nghe theo."
Vài ngày sau khi Lục Ủng quay về Thanh Cảnh Sơn Thiên Khuyết phong, chợt có một thanh phi kiếm truyền tin bay thẳng đến Thanh Hỗ cung, tòa kiếm phòng thiếu chút sụp đỗ ngay lập tức.
Lục Ung nơm nớp lấy ra mật thư. sau đó nghiêm mặt trở về phủ đệ, lúc này mới cười lớn ra tiếng.
Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ trưởng phòng Khương thị tặng riêng cho Lục Ủng một trăm đồng tiền Cốc Vũ, Ngọc Khuê Tông còn bao trọn mỗi viên đan dược ra lò từ Thanh Hỗ cung, trợ giúp tiêu thụ tới bốn phía Đồng Diệp Châu.
Lục Ung vỗ tay ra hiệu, sai người nhanh nhanh xuống dưới núi mời chào đệ tử, tìm kiếm ở phố phường hương dã cũng được, trực tiếp mở miệng đòi từ Đại Tuyền, Nam T cũng được, tóm lại Thanh Hổ cung cần trắng trợn thu hút đệ tử tiến vào Thanh Hỗ cung! Tư chất kém một chút cũng không sao, tu hành bảy tám năm, chỉ cần Thanh Hỗ cung dụng tâm dạy dỗ, tóm lại đều sẽ có thể luyện chế đan dược đơn giản nhất, mỗi một viên ra lò đều là một khoản tiền tươi thóc thật!
Lục Ung đi Tổ Sư đường, cung kính ngước nhìn đám tổ sư gia treo trên bàn thờ, lúc thắp hương, miệng nói khẽ: "Tổ sư gia phù hộ Thanh Hỗ cung hương khói cường thịnh, truyền thừa ngàn năm vạn năm."
Trần Bình An cõng rương trúc từ đò ngang đi tới bờ.
Lúc chỉ còn một bước sau cùng, Bùi Tiền cố ý khép lại hai chân, lấy tư thế nhảy về phía trước rơi xuống đất, ưỡn ngực nói: "Bảo Bình châu, ta đến rồi đây!"
Hừ hừ, hình như có tiểu nha đầu thích mặc áo hồng tên là Lý Bảo Bình, giờ còn đang ngây ngốc đọc sách ở thư viện Sơn Nhai, dám gọi cha ta là tiểu sư thúc, ngươi đợi đáy!
Bón người Ngụy Tiện dồn dập đi xuống đò ngang, đứng ở hai bên Trần Bình An.
Chu Liễm xoay người hỏi: "Thiếu gia, tiếp theo chúng ta đi đâu? Trực tiếp vào thành?"
Trần Bình An sớm có dự tính sẵn trong đầu, vừa cười vừa nói: "Bến đò bên này có đò ngang Quế Hoa Đảo Phạm gia đang đợi, chúng ta đi qua tìm bọn họ là được, ta và người kế thừa gia tộc của bọn hắn là bạn, bạn tốt!"
Chu Liễm tán thán nói: "Bằng hữu thiếu gia quả nhiên không tầm thường."
Sau khi ăn hai viên đan dược Thanh Hỗ cung, tổn thương gân cốt của Chu Liễm không chỉ khỏi hẳn, mà hồn phách cũng được ôn bổ cực lớn, ích lợi không nhỏ.
Chỉ là đại khái lúc nào mới có thể thuận lợi chen thân Kim Thân cảnh. Trần Bình An không hỏi, Chu Liễm cũng không nói.
Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên thì không hẹn mà cùng nghĩ tới một chuyện, có thể được Trần Bình An xưng là "Bạn tốt", rất là không dễ.
Ngụy Tiện nói với Bùi Tiền: "Còn thiếu nợ ta xâu kẹo đường, đừng quên."
Bùi Tiền đảo tròng mắt, ra vẻ đáng thương nói: "Ta nghèo mạt rệp, tạm thời không có tiền."
Ngụy Tiện nghiêm túc nói: "Nếu như là năm đó, khi quân phạm thượng sẽ phải rơi đầu."
Bùi Tiền len lén chỉ chỉ Trần Bình An, sau đó nâng cánh tay lên, ngón cái ngón trỏ khép chặt lại với nhau, khe khẽ nói với Ngụy Tiện: "Ngươi xem cha ta làm bạn với người khác như thế nào, lại nhìn lão Ngụy ngươi làm bạn với ta, lão Ngụy ngươi không cảm thấy mát mặt xấu hỗ ư?”
Ngụy Tiện ha ha cười nói: "Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, nếu không như thế dù đánh hạ được giang sơn cũng không được ngồi long j"
Bùi Tiền đạp Ngụy Tiện một cước, oán giận nói: "Làm bằng hữu với ngươi chán chết."
Trần Bình An quay đầu. Bùi Tiền vội xốổm người xuống, vỗ vỗ ống quàn Ngụy Tiện: "Lão Ngụy ngươi cũng thật là, lớn đầu thế này mà không để ý sạch sẽ gì cả, ta phủi bụi đất cho ngươi."
Dựa vào ký ức, Trần Bình An đi tới chỗ Phạm thị Quế Hoa Đảo ở bến đò khi trước.
Vừa nghĩ tới hiện nay trên người mang theo cục nợ năm mươi đồng tiền Cốc Vũ, bước chân Trần Bình An không khỏi có chút nặng nà.
Đầu vai thiếu niên đã gánh thảo trường oanh phi cùng dương liễu y y, có đúng không?
Nhưng ta hiện nay đã không phải là thiếu niên. Dùng lời Bùi Tiền vẫn thường nói là "buồn quá đi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận