Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1588 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (5)



Chương 1588 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (5)




“Nếu như ta không quen Cố Xán ngươi, ngươi có phá nát trời ở Thư Giản hồ này, ta có nghe thấy cũng không quan tâm, sẽ không đến Trì Thủy thành, cũng không đến Thanh Hạp đảo, bởi vì Trần Bình An ta không quản được. Bản lĩnh của Trần Bình An ta cũng chỉ bấy nhiêu, chuyện ở phủ đệ của nữ quỷ áo cưới ta cũng không quan tâm, ta cũng không để ý chuyện mấy vị kiếm tu ở quận thành Hoàng Đình quốc, nhưng ở Giao Long câu, ta quản, ta mất đi Sơn tự ấn mà Tề tiên sinh cho ta, ở Lão Long thành ta cũng xen vào, ta đánh xuyên qua bụng một tên tu sĩ. Trong thế đạo này, ngươi muốn nói đạo lý thì sẽ phải trả một cái giá thật lớn, không nói đạo lý cũng giống như vậy! Con lão giao ở Giao Long câu kia xém chút bị kiếm tu diệt gọn, tên Đỗ Mậu kia xém bị người ta đánh cho gần chết! Bọn họ cũng giống hệt với Cố Xán ngươi, hôm nay sống được đó, còn ngày mai thì sao? Ngày mốt? Năm sau, năm sau nữa thì sao? Hôm nay người có thể làm cho cả nhà người ta đoàn đoàn viên viên, ngày mai người khác cũng có thể để mẫu thân ngươi đi cùng ngươi, đoàn đoàn viên viên dưới suối vàng!”
“Nếu như có thể, ta chỉ muốn trở về cuối ngõ Nê Bình, ở cùng với tên nhóc chảy nước mũi Cố Xán, ta không muốn đưa Tiểu Nê Thu cho ngươi như năm đó chút xíu nào, ta muốn ngươi cứ ở trong ngõ đó, chỉ cần ta trở về quê hương là có thể gặp lại ngươi và thẩm thẩm, bất luận là nhà các ngươi có chút tiền hay là Trần Bình An ta có tiền, hai mẹ con ngươi đều sẽ mua được quần áo đẹp, mua được đồ ăn ngon, mỗi ngày cứ sống an an ổn ổn như vậy.”
Đến gần toà nhà đèn đuốc sáng trưng không thua phủ đệ gia đình vương hầu kia.
Ánh mắt Trần Bình An ảm đạm, khẽ nói: “Ta đã nói xong, cũng không còn sức nói thêm gì nữa, cho nên lát nữa ngồi vào bàn ăn cơm, ngươi hãy nói những gì ngươi muốn nói, ta sẽ nghe hết.”
Cố Xán giơ cánh tay lên chùi chùi mặt, không lên tiếng.
Phủ đệ rất lớn, bước qua cửa lớn, chỉ đi đến chỗ ăn cơm thôi mà cũng mất thật lâu.
Khi Trần Bình An vượt qua cánh cửa, hắn tháo tấm da mặt do Chu Liễm chế tạo một cách tỉ mỉ ra, để lộ khuôn mặt thật.
Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang đứng ở cửa sảnh lớn, mong mỏi nhìn ra, nhìn thấy Trần Bình An bên cạnh Cố Xán, vành mắt bà lập tức đỏ lên, bà bước nhanh xuống bậc thang đi đến bên cạnh Trần Bình An, nhìn thật kỹ dáng dấp Trần Bình An, thấy hắn nay đã cao lớn hơn rất nhiều, trong lòng bà ngổn ngang trăm mối. Bà che miệng, muốn nói thật nhiều nhưng lại thật sự không thể nói ra một chữ nào. Thật ra trong nơi sâu thẫm trong lòng người phụ nữ là sự áy náy cực kỳ. Năm đó Lưu Chí Mậu đến nhà thăm hỏi, sau khi nói về tình trạng của Tiểu Nê Thu, bà đã quyết tâm độc ác một lần, chỉ cần có thể giữ lại phần cơ duyên kia cho Cố Xán, bà đã hi vọng thiếu niên ở ngõ Nê Bình, người đã giúp bà và con trai rất nhiều kia…
Chết đi cho rảnh nợ.
Trần Bình An cười nói: “Thẩm thẩm.”
Người phụ nữ khóc nức nở, nói: “Được rồi , giống như Cố Xán nhà ta vậy, đều sống rất tốt, như vậy là tốt hơn mọi thứ rồi. Mau đi vào phòng nào, quản sự trên đảo đến quá vội vàng, thẩm thẩm chỉ đành phải bếp làm đại hai món ăn, còn lại đều là do người hầu trong phủ giúp đỡ, chẳng qua đều làm theo khẩu vị trong nhà chúng ta, nhất đinh sẽ giống đồ ăn hàng ngày, Trần Bình An ngươi sẽ không thấy lạ miệng đâu.”
Trần Bình An nói: “Làm phiền thẩm thẩm rồi.”
Người phụ nữ trừng mắt: “Ăn nói lung tung gì đó!”
Trần Bình An không nói thêm gì nữa.
Mẹ con hai người, còn có một người mà mẹ con hai người sẽ không xem là người ngoài cùng nhau vào phòng ngồi xuống.
Mặc dù là đồ ăn thường ngày nhưng vẫn cực kỳ phong phú, bày ra cả một bàn lớn.
Người phụ nữ còn chuẩn bị sẵn Ô Đề tửu, loại rượu hiếm có nhất Thư Giản hồ, khác một trời một vực với loại Ô Đề tửu được bán trong thành Trì Thủy.
Người phụ nữ rót đầy cho một chén rượu cho Trần Bình An, Trần Bình An có khuyên như thế nào cũng không cản được.
Thậy ra thì người không thích uống rượu nhất là Cố Xán, xưa nay ở trong nhà, Cố Xán không hề uống rượu, nhưng hôm nay hắn vẫn muốn uống cạn một chén với mẫu thân.
Người phụ nữ sửng sốt một chút rồi cười rót một chén.
Một cái bàn tròn lớn, người phụ nữ ngồi ở chủ vị, Trần Bình An ngồi ở vị trí đưa lưng về phía cửa phòng, Cố Xán ngồi ở cái ghế đặt giữa hai người.
Cố Xán quay đầu nói với mẫu thân mình: “Trước khi ăn cơm, con muốn nói đôi lời với Trần Bình An.”
Người phụ nữ vốn rất giỏi chuyện nhìn mặt đoán ý đã nhận ra được điều gì không thích hợp nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Được rồi, hai con trò chuyện, uống hết rượu ta lại rót tiếp cho.”
Cố Xán một hơi uống cạn rượu trong chén, đưa tay phủ lên chén rượu lại ra hiêu mình không muốn uống nữa, quay đầu nói với Trần Bình An: “Trần Bình An huynh cảm thấy Cố Xán ta phải làm sao mới có thể bảo vệ mẫu thân thật tốt? Huynh có biết số lần ta và mẫu thân xém chút nữa toi mạng trên đảo Thanh Hạp này là bao nhiêu lần không?”
Trái tim người phụ nữ run lên, vẻ mặt cứng đờ ngồi ngay tại chỗ, hai bàn tay dưới gầm bàn vò mạnh góc áo.
Cố Xán tiếp tục nói: “Chỉ giết những người nào đã ra tay muốn giết ta? Vậy những người đứng sau tên thích khách đó thì sao, những người xấu xa đang lén lén lút lút trốn trong một góc kia thì sao?”
“Ta cần phải tìm từng người bọn chúng rồi lên tiếng chào hỏi à? Nói với bọn hắn rằng Cố Xán ta rất lợi hại, Tiểu Nê Thu còn lợi hại hơn, cho nên các người đừng đến đây chọc ta, nếu không ta sẽ đánh chết các người?”
“Có phải huynh cảm thấy những vụ ám sát kia đều là do người ngoài làm? Đều do kẻ thù đến tìm đường chết?”
“Huynh cảm thấy không có ai là do sư phụ tốt Lưu Chí Mậu kia của ta sắp xếp? Ông ta không lẫn vào trong đám người mưu sát kia?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận