Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1448: Trong Sách Ngoài Sách (4)

Chương 1448: Trong Sách Ngoài Sách (4)Chương 1448: Trong Sách Ngoài Sách (4)
Chương 1448: Trong Sách Ngoài Sách (4)
Ngụy Tiện suy nghĩ "Là đạo lý này, nhưng đa phần vẫn còn có những người cân đối được những mơ hồ lộn xộn kia."
Thôi Đông Sơn dừng bút, đặt ở trên giá bút sứ, lắc cổ tay, cười khẩy nói: "Cái gì cân đối, chính là hồ đồ khốn kiếp, tâm tính lung lay bất định, nước chảy bèo trôi, gặp mỹ nhân nỗi sắc tâm, gặp tiền tài gặp danh lợi đều muốn, muốn thì cũng được, chỉ sợ không biết tự lượng sức mình. Liễu Thanh Phong, Lý Bảo Châm, Ngụy Lễ, Ngô Diên, bốn người này thuộc loại hạt dưa thông minh, nhưng cũng có khuyết điểm và tật xấu thế này thế kia." "Ngô Diên đảm nhiệm thái thú quận Long Tuyền, trong lòng tán đồng học thuyết cách làm việc của ta, lại là môn hạ đệ tử trên danh nghĩa của ta, chỉ là ngày xưa chịu ân vị nương nương ăn chay tu đạo ở cung Trường Xuân kia, tự nhận mọi thứ hôm nay, đều là nương nương ban cho, cho nên ở giữa ân riêng và việc nước lay động không thôi, rất rối rắm."
"Những gì Lý Bảo Châm mong cầu cũng không hiếm thấy, cũng không phù hợp nho gia chính thống như Ngô Diên, vì lập công, có một ngày địa vị cực điểm của quan trường, nhưng đại trí giả ngu, Lý Bảo Châm tạm thời vẫn không hiểu, lúc này vẫn là chỉ biết giả ngu. Nhưng cái gọi là người thông minh trên đời này là cái thá gì chứ, không đáng tiền."
"Ngụy Lễ của Hoàng Đình quốc, nói một cách tương đối, đây là người thuần nho nhất trong bốn người, thứ trong lòng hắn coi trọng nhất chính là núi sông xã tắc, thương sinh dân chúng. Nhưng tầm nhìn còn nhỏ hẹp, chỉ mới thấy được đất đai một quốc gia và phong tục trăm năm, chưa quen nhìn đất đai một châu và đại kế ngàn năm.”
"Liễu Thanh Phong huyện lệnh Thanh Loan quốc nho nhỏ, được ta xem trọng nhất trong số bốn người. Chỉ tiếc không có tư chất tu hành, nhiều nhất trăm năm tuổi thọ, thật sự là... Trời ganh ghét anh tài?”
Ngụy Tiện nghe đến đó, có chút kinh ngạc.
Thôi tiên sinh lại muốn dùng từ "anh tài" để miêu tả người khác?
Thật ra trong lòng Ngụy Tiện luôn gặm nhắm cái gọi là bàn luận lòng người của Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn cầm lên một xấp tình báo bị xếp vào hàng ngũ thấp kém ở trên bàn, ném cho Ngụy Tiện, Là thơ thi rớt mới nhất của sĩ tử khoa cử hai nước Đại Ly và Đại Tùy, một trong các biện pháp ta lúc nhàm chán dùng để giải buồn."
Ngụy Tiện tiếp lấy rồi, Thôi Đông Sơn nói: "Đại ý ngươi muốn hỏi ta biện pháp phán định sâu cạn, phương hướng lòng người, chuyện này thoạt nhìn như có thể làm được, nhưng thực ra việc đời khó dò, lòng người nhấp nhô bất định, nói không chừng sau một hồi biến cố, sẽ sinh ra rất nhiều thay đổi lâm thời, chuyện này phiền phức cực điểm, hơn nữa cũng rất khó mà chuẩn xác được, cho nên không được coi là học vấn thật sự, đúng hay không?”
Ngụy Tiện gật đầu, không phủ nhận.
Thôi Đông Sơn cười, chỉ chỉ đầu mình,"Lên núi tu hành, trừ trường thọ, nơi này cũng sẽ theo đó mà nhanh nhẹn dàn lên.”
Thôi Đông Sơn sau đó rung lên cổ tay, rắc một nắm to tiền thần tiên ở trên bàn,"Trước đó ta đã nói về những phân chia lớn về lòng người, có thể lấy thuật tính của thuật gia trong chư tử bách gia, từ một đến mười để lần lươt phán định. ngươi sẽ phát hiện, cái gọi là lòng người nhấp nhô, cũng sẽ không ảnh hưởng kết quả cuối cùng."
Không đợi Ngụy Tiện mở miệng, Thôi Đông Sơn cười nói "Một đến mười, vẫn là không đủ chuẩn xác, vậy nếu có thể làm được từ một đến một trăm, thì như thế nào?"
Ngụy Tiện cảm khái nói: "Phép thuật gia này, ở Hạo Nhiên Thiên Hạ luôn bị coi là tiều đạo, không phải trước nay chỉ được thương gia thanh danh chẳng tốt đẹp gì tôn sùng hay sao? Tiên sinh còn có thể dùng được đến thế? Chẳng lẽ tiên sinh trừ nho pháp, còn là một trong những kẻ tôn sùng thuật gia?”
Thôi Đông Sơn cười lạnh nói: "Thuật gia cũng đáng ta tôn sùng?”
Thôi Đông Sơn đứng lên,"Ngay cả phân chia thần nhân, tam hồn lục phách, chỗ nhỏ bé nhất của thế gian ta cũng phải tìm tòi nghiên cứu, thuật gia nho nhỏ, công phu trên giấy là cái rắm gì."
Nguy Tiện cầm một xấp giấy tràn ngập thơ thi rớt của sĩ tử hai nước, ngắn ra không nói gì.
Thôi Đông Sơn vòng vo cách xa vạn dặm, cuối cùng vòng về vấn đề ban đầu Ngụy Tiện hỏi kia, Irong trong ngoài ngoài thư viện bên kia, ta đều rõ, bây giờ biến số duy nhất, chính là Triệu phu tử tay trói gà không chặt kia. ˆ
Ngụy Tiện nghi hoặc nói: "Một thư sinh già, một thánh nhân nho gia tọa trấn một tòa thư viện trong tiểu thiên địa, hai bên giằng co, kẻ trước còn có thể gây ra sóng gió? Huống chi dựa theo cách nói của Thôi tiên sinh, Mao Tiểu Đông cũng không phải hủ nho cứng ngắc, sao có thể xuất hiện sai lầm. Còn nữa, theo tiên sinh giảng giải, hoàng đế Đại Tùy trừ phi tự chịu diệt vong, nếu không tuyệt không dám động thủ đối với Lý Bảo Bình và Lý Hòe."
Thôi Đông Sơn nhìn chằm chằm Ngụy Tiện, vẻ mặt chán ghét,"Nghĩ cho kỹ, lúc trước ta từng nhắc nhở ngươi, đứng cao một chút để nhìn nhận vấn đề."
Trong lòng Ngụy Tiện chấn động.
Thôi Đông Sơn đưa tay xoa xoa má, cười lạnh nói: "Hoàng đế Đại Tùy quan tâm quốc tộ, nhưng người phía sau màn, sẽ để ý Đại Ly và Đại Tùy đánh sống đánh chết, ngọc đá cùng vỡ sao? Nếu nói ám sát một hai người, sẽ có thể quyết định bố cục xu thế một châu, Ngụy Tiện ngươi sẽ động lòng hay không? Môn sinh thương gia sẽ vui vẻ xem nó, đánh trận mà, phát tài từ người chết, kiếm được mới nhiều, về phần... cao nhân tung hoành gia thích lén lút, tránh ở phía sau nhiều lớp màn, sẽ càng thích!"
Ngụy Tiện tâm tình kích động, hai tay thế mà hơi run run.
Đây mới là thế đạo vị khai quốc hoàng đề Nam Uyễn quốc này thật sự hướng tới!
Đại loạn đại tranh!
Cái gì trên núi dưới núi, đế vương quan tướng cùng tiên sư thần linh, toàn bộ đều phải bị cuốn vào trong dòng lũ đại thế, đều là quân cờ không thể tự làm chủ được. Chỉ là Thôi Đông Sơn tựa như nhớ tới chuyện gì đau lòng, lau mặt, buồn bã nói: "Ngươi nhìn xem, ta có bản lãnh và học vấn lớn như vậy, lúc này lại đang làm chuyện rắm chó gì đây? Tính kế tính tới tính Iui, chẳng qua là cắt chút thịt trên chân muỗi, làm ăn vốn nhỏ. Lão vương bát đản đang vui tươi hớn hở mưu lấy cả Bảo Bình Châu, ta chỉ có thể giữ nhà cho hắn, nhìn chằm chằm Đại Tùy một nơi như vậy, lấy vỏ ốc làm đàn tràng, gia nghiệp quá nhỏ, chỉ có thể mù quáng giãy giụa. Còn phải lo lắng làm việc bát lợi, sẽ bị tiên sinh đuổi khỏi sư môn..." Thôi Đông Sơn vươn tay nắm đám, đấm mạnh lên ngực,"Lão Ngụy ơi, lòng ta đau."
Sau đó Ngụy Tiện nhìn nhìn thiếu niên áo trắng lăn lộn trên mặt đất ở trong phòng, lại cúi đầu nhìn những bài thơ thi rớt trên tay được nói là có thể thấy được chân tình.
Hắn lại không đau lòng, mà mệt lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận