Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 575: Cố nhân đến đưa kiếm đi (1)

Chương 575: Cố nhân đến đưa kiếm đi (1)Chương 575: Cố nhân đến đưa kiếm đi (1)
Chương 575: Cố nhân đến đưa kiếm đi (1)
Sau khi đạo nhân trẻ tuổi đầu đội liên hoa quan ngồi xuống, cười tửm tỉm không nói lời nào.
Khóe mắt dư quang lão đạo nhân lếc một cái, như là đang nhìn về hướng liên hoa quan chưa từng nhìn thấy kia, Bảo Bình châu bọn họ cùng lục địa Đông Nam bên kia, trừ số ít ỏi mấy toà đại hình đạo quan, trên núi dưới núi các lộ đạo sĩ, hầu như tất cả đều là ngư vĩ quan, cái này loạn không thể nói, đề cập đến đại sự tình nhất giáo đạo thống, ai dám mang lung tung? Không cần đạo quan ra mặt, sẽ bị quan phủ bắt lại cho ăn cơm nhà lao.
Lão đạo nhân trong lòng đại định, tám chín phần mười là gà con ngay cả quy củ nhập môn cũng không hiểu, mới học lỏm được một ít kiến thức thô thiển, đã đội đạo quan chẳng ra cái gì thế này, nói không chừng còn đắc chí nữa, cảm thấy mình là thân hạc giữa bầy gà, không giống kẻ khác. Lão đạo nhân tính toán khoảng cách lộ trình từ sạp đến huyện nha, cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi, khí thế mạnh mẽ biến hóa nhanh chóng, mắt lộ ra tinh quang, nháy mắt khôi phục diễn xuất cao nhân thế ngoại, nhìn thẳng chằm chằm đạo nhân trẻ tuổi tướng mạo đẹp đẽ, thực có thể hù dọa người khác.
Đạo nhân trẻ tuổi quả nhiên toát ra thần sắc lo sợ bất an,"Lão tiên trưởng, chẳng lẽ chỉ nhìn tướng mạo, đã phát hiện tiểu đạo lần này đi xa không trôi chảy?" Má ơi, đụng trúng kẻ hồ đồ rồi. Tốt quá rồi, thật sự là kẻ non tay, ngược lại không hay chút nào. Bằng vào miệng lưỡi ba tấc của mình, bảo đảm chỉ ba câu, sẽ có thể hạ gục vãn bối mới vừa nghề này.
Lão đạo nhân mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng việc làm ăn của sạp cách vách của tiểu tử ngươi, có thể trôi chảy?
Lão đạo nhân ra vẻ cao thâm,"Ta nễ tình là vãn bối hậu sinh, rút một quẻ đi, không thu tiền, miễn phí giúp ngươi đoán một quẻ."
Đạo nhân trẻ tuổi ha ha cười nói: "Sao có thể không biết xấu hỗ làm phiền lão tiên trưởng, chỉ là lại đây tâm sự mà thôi, một hồi bình thủy tương phùng cũng là duyên thôi... ˆ
Đạo nhân trẻ tuổi ngoài miệng nói xong lời khách sáo, lại sớm xoay người nghiêng về trước, muốn đưa tay bắt lấy một quẻ thẻ tre.
Lão đạo nhân nhíu mi, đưa tay đặt trên thẻ tre, đạo nhân trẻ tuổi hờn dỗi thu hồi tay, nhẹ nhàng huy động, cười xấu hỗ nói: "Ha ha, tiểu đạo thấy thẻ tre của lão tiên trưởng dính chút tro bụi, chỉ định phủi giúp mà thôi."
Lão đạo sĩ ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng là muốn không đóng cửa mà từ chối tiếp khách.
Bởi vì cách đó không xa có phụ nhân mang theo trẻ nhỏ đang ởđi tới sạp tới, việc làm ăn đưa tới cửa, lão đạo nhân nơi nào có công phu cùng một kẻ đồng hành sứt sẹo tiêu xài quang âm.
Đạo nhân trẻ tuổi đành phải ngoan ngoãn đứng lên, quay về mình sạp, hai tay ôm lấy cái ót, thân thể ngửa ra sau, nhìn phía bầu trời xanh thẳm.
Chỗ xa hơn, một hán tử trung niên mang theo thiếu niên trường mi chậm rãi mà đến, trước khi đến thiếu niên chỉ nghe lão tổ tông nói "Hắn là lão gia nhất mạch", dù là Tạ tộc trường mi tâm chí hơn xa thường nhân, vẫn là trong lòng bồn chồn không ngừng, thầm nghĩ nhất định là một vị lão thần tiên cưỡi mây đạp gió, tóc trắng xoá, nói không chừng bên người còn có linh vật đi theo, không phải tiên hạc thì là giao long, tóm lại tất nhiên là đại nhân vật tiên khí tận trời.
Nhưng sau khi trường mi nhìn thấy là gương mặt vừa quen vừa lại kia, nhát thời ngơ ngác.
Đạo nhân trẻ tuổi không xa lạ với dân chúng trần nhỏ bên này, sẽ xem bói cho tiều phu diêu công, sẽ xem chỉ tay cho cô nương phụ nhân, sẽ giúp người ta viết thư nhà, cái gì cũng làm, một số ít việc hiếu hỉ có thể ăn chực uống chực, đạo nhân trẻ tuổi cũng nghiêm túc, đơn giản chính là hỗ trợ nhắc nhở vài câu may mắn, sau đó bắt đầu chén lớn ăn thịt uống rượu, so với hán tử thanh tráng trên núi dưới nước không chút nào kém cỏi, quả thực có thể khiến cho người ta xót tiền đồ ăn.
Mẫu thân của trường mi, vị Tạ trạch đương gia phụ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa kia, từng mang theo thiếu niên đến đoán mệnh, rút ra một quẻ thượng, nói một hơi những lời tốt đẹp tâng bốc, khiếu mẫu thân hắn vui mừng quay đầu đi lau lau nước mắt, kết quả đạo nhân trẻ tuổi được một tắc lại muốn tiến một thước, nói muốn xem chỉ tay cho mẫu thân hắn, vẻ mặt ý cười dáo dác, trường mi tức giận đến ngay lập tức lôi kéo mẫu thân về nhà, nghĩ rằng nào có kẻ háo sắc vô liêm sỉ như vậy, sau khi kéo mẫu thân rời đi, thiếu niên lúc ấy còn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn đạo nhân trẻ tuổi.
Tạ Thực vừa định cung kính hành lễ, đạo nhân trẻ tuổi khẽ lắc đầu, đưa tay hư ấn hai cái, ý bảo Tạ Thực ngồi xuống là được, Tạ Thực thành thành thật thật ngồi ở trên chiếc ghế dài, thiếu niên trường mi nuốt nuốt nước miếng, đứng ở bên cạnh Tạ Thực, cúi đầu, trong đầu rối bời.
Lão đạo nhân liếc mắt thoáng nhìn, phát hiện có người đi hướng sạp cách vách, thiếu chút nữa mắt trợn trắng, thế nào còn có người mắt mù tìm kẻ hậu sinh còn chưa mọc lông mao để xem mệnh? Không phải giày xéo đồng tiền là cái gì?
Tạ Thực không biết mở miệng như thế nào, danh hiệu thiên quân đã là đạo chủ nhất châu dễ như chơi, đúng là khó mà ngồi yên.
Đạo nhân trẻ tuổi không để ý tới Tạ Thực, hơi hơi ngắng đầu nhìn phía trường mi đang cúi đầu, trêu ghẹo nói: "Năm đó nần đạo không lừa ngươi phải không, quẻ thượng đó của ngươi, hàng thật giá thật, không lừa dối trẻ thơ."
Thiếu niên không biết vì sao, muốn quỳ xuống dập đầu, chỉ là không biết như thế nào mà đều không quỳ được. Đạo nhân trẻ tuổi từng tự xưng họ Lục tên Trầm khi ở bên cạnh Trần Bình An, cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, năm đó ngươi cũng không làm sai điều gì, vô duyên vô cớ lương tâm tội lỗi, sao hả, đơn giản là bối phận cao hơn một ít so với nhà ngươi lão tổ tông, ngươi liền cảm thấy mình sai lầm rồi? Vậy đời này ngươi có thể sầu lâu, càng đi lên núi, càng là thấy ai cũng cảm thấy mình sai, sao phải khổ như vậy, không công lãng phí một quẻ thượng của bàn đạo."
Thiếu niên trước nay luôn tỏ ra rất lanh lợi có hiểu biết trước mặt mình, như thế nào mà đến thời khắc mấu chốt lại rụt rè, điều này làm cho Tạ Thực có chút bực tức, chỉ là vừa định lên tiếng răn dạy, đã bị đạo nhân trẻ tuổi trừng mắt, sợ tới mức Tạ Thực như ve mùa hè, câm miệng không nói.
Tạ Thực trong lòng cười khổ, thì ra bản thân so với trường mi cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Lục Trầm khẽ cười nói: "Thực sự không định giữ ở bên cạnh để đẽo tạc?"
Tạ Thực ngồi nghiêm chỉnh, hít sâu một hơi, vận dụng thần thông điều chỉnh bản tâm, không hề sợ hãi như lúc trước, hồi đáp: "Được đại thụ che chở, cũng là phúc khí, cũng là chuyện xấu, rất khó mọc ra cây cao thứ hai."
Lục Trầm gật đầu nói: "Chính xác."
Sau đó Lục Trầm day day cằm, chậc chậc cười nói: "Mai mốt bản đạo có thể nói lại những lời này với sư phụ, để cho lão nhân gia đừng cứ mãi lải nhải làm đồ đệ không ra gì, làm sư phụ ít nhất có một nửa sai thôi."
Tạ Thực thật vất vả ổn định nỗi lòng, lập tức bán loạn, vẻ mặt đau khổ không nói được một lời.
Còn muốn làm thiên quân, sợ là ngay cả cái danh hiệu Chân nhân cũng không bảo đảm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận