Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1216: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (5)

Chương 1216: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (5)Chương 1216: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (5)
Chương 1216: Hy Vọng
Đâu Vai Người Khác (5)
Trần Bình An khẽ gạt đi tâm tư lộn xộn trong đầu, mắt nhìn chằm chằm đối chiến trong viện, lại nói với Bùi Tiền: "Lần nọ tiến vào địa giới Thanh Cảnh Sơn, chúng ta đi qua tòa quận thành, ta quên nói tiếng xin lỗi với ngươi."
Bùi Tiền cắn hạt dưa, ngắng đầu lên, nghi hoặc nói: "Chuyện bánh nướng đó hả? Sao phải xin lỗi ta?"
Lúc đó Bùi Tiền lôi kéo lão Ngụy đi mua thức ăn, Trần Bình An và ba người Lô Bạch Tượng dạo hiệu sách, đợi đến lúc Trần Bình An đi tìm Bùi Tiền, phát hiện nha đầu này đang ngấu nghiền gặm một chiếc bánh nướng, có vị phụ nhân quần áo hoa quý đứng bên chỉ chỉ điểm điểm, mắng to tiểu nha đầu, bên người phụ nhân còn một đứa nhỏ mặt lem luốc nước mắt nước mũi, phụ nhân mắng không quá thô bỉ, đại khái là bởi xuất thân thư hương môn đệ, song lại luôn miệng nói dã nha đầu Bùi Tiền không gia giáo, sao có thể ngang ngược vô lý như thế được, rồi rằng là chắc cha mẹ không dạy dỗ đến nơi đến chốn.
Ấn tượng đầu tiên của Trần Bình An là Bùi Tiền lại lần nữa gây họa, liền xụ mặt đi tới.
Hắn rất sợ ở bên cạnh mình Bùi Tiền không những không học được đạo lý trong sách, ngược lại ở chung lâu với mình và bốn người Chu Liễm, nhiễm phải một thân khí tức ngang ngược.
Cho nên vừa ởi tới bên người Bùi Tiền, câu nói đầu tiên ngữ khí đã rất nặng, tuy không trực tiếp quở mắng, song rốt cục vẫn thiên về hướng phụ nhân hơn.
Bùi Tiền cũng thật sự cực sợ Trần Bình An, không nói hai lời liền chuyển nửa chiếc bánh nướng còn thừa lai cho phu nhân, nói nó không muốn, tặng cho đứa nhỏ kia là được.
Phụ nhân đột nhiên giận dữ, cảm thấy bị nhục nhã, cô ta tưởng Trần Bình An là trưởng bối Bùi Tiền, cũng giáo huấn luôn một trận, song đại khái là thấy Trần Bình An ăn mặc như con em giàu có đi ra từ môn hộ phú quý, phụ nhân tém bớt lại phần nào, mắng cũng ít hơn.
Đợi sau khi nói mấy câu với Ngụy Tiện, Trần Bình An mới hiểu được duyên do trong đó, thì ra là Bùi Tiền mua được chiếc bánh nướng cuối cùng trong cửa hàng, vừa khéo có đứa nhỏ đi qua, thèm chịu hết nổi nên muốn Bùi Tiền đưa bánh cho nó.
Bùi Tiền sao chịu, bèn bắt đầu lắc đầu cắm cúi gặm bánh, miệng còn cố ý ồn ào nói ai u ăn ngon ăn ngon, đứa nhỏ lập tức giận khóc, phụ nhân mới mắng chửi. Nhưng Bùi Tiền hoàn toàn không để ý, chỉ điềm nhiên vui vẻ ăn bánh, phụ nhân càng mắng Bùi Tiền càng cao hứng, còn Ngụy Tiện thì đứng bên cạnh nhìn, chỉ cần phụ nhân kia không động thủ, hắn cũng không nhúng tay.
Trần Bình An biết được chân tướng bèn dắt tay Bùi Tiền, muốn Bùi Tiền xin lỗi phụ nhân.
Phụ nhân giận điên lên, kêu gào nói muốn Trần Bình An không được ra khỏi quận thành.
Trần Bình An nói cô ta cứ làm thử xem.
Phụ nhân quảng xuống câu hù dọa, nói Trần Bình An cứ chờ xem, sau đó liền thở hồng hộc dẫn đứa nhỏ bỏ đi.
Kết quả không thấy gì, đợi được một lúc, Trần Bình An vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra bèn dẫn cả đám rời khỏi quận thành.
Trần Bình An sờ sờ đầu Bùi Tiền: "Ta nên xin lỗi ngươi mới đúng."
Bùi Tiền cảm thấy kỳ quái, hạt dưa cũng không cắn, chuyên từ băng ghế nhỏ đến ngồi trên ghế dài bên cạnh Trần Bình An, thấp thỏm nói: "Lão Ngụy nói dưới gầm trời cơm đứt đầu là ngon nhất, cha, ngươi không phải muốn bỏ rơi ta không quan tâm nữa đấy chứ? Cho nên mới nói những lời này gạt ta?"
Nhất thời gọi thẳng hắn là cha, Bùi Tiền càng thêm luống cuống tay chân, ném hạt dưa, giơ tay ôm cứng lấy tay áo Trần Bình An.
Trần Bình An nghiêm mặt gõ tay lên trán nó, Bùi Tiền lập tức nín khóc mỉm cười.
Được rồi, không việc gì.
Bùi Tiền nới lỏng tay, hai tay chống trên ghế dài, móng chân lắc lư: "Chuyện có gì đâu, sư phụ còn xin lỗi, thật là hù chết ta. Dùng lời ở quê nhà lão Ngụy mà nói thì là, chuyện nhỏ như muỗi, mưa lất phất thôi, phủi phủi cái là xong."
Trần Bình An cũng chống hai tay trên ghế dài, cười nói: "Còn nhớ lần trước chúng ta bước lên đỉnh Thiên Khuyết Phong không? Có phải cảm thấy ta rất quái lạ?”
Bùi Tiền gắng sức gật đầu: "Nhớ rõ ràng, khi đó ngươi lạ lắm, đứng thẳng tăm tắp, còn nâng đỡ ngọc trâm trên đỉnh đầu, không phải đang chỉnh y quan như trong sách viết thì là gì, đám người Thanh Hỗ cung đó ngươi lại không quen, cũng không phải đại nhân vật ghê gớm gì, sao phải làm như vậy? Ta nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu được, thế là sau đó không nghĩ nữa.”
Ánh mắt Trần Bình An có phần hoảng hốt, ngắng đầu nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: "Máy năm trước, ở trấn nhỏ quê nhà, lần đầu tiên gặp được thần tiên, lớn lớn nhỏ nhỏ, già trẻ lớn bé đủ cả, khi đó ta đứng ở bên cạnh Trịnh Đại Phong, cách một hàng rào gỗ, từ nhỏ nhãn lực ta cực tốt, trí nhớ cũng không tệ, cho nên mãi đến hiện tại vẫn nhớ rất rõ, ánh mắt những người kia nhìn ta khi đó, thần thái của bọn họ..."
Trần Bình An ngừng một lúc lâu, nhẹ giọng cười nói: "Cho nên sau này ta luyện quyền rồi thì nghĩ, ngày sau nếu ta cũng thành người trên núi rồi, ta nhất định không thể biến thành như những người kia, không thể dùng loại ánh mắt đó đối đãi người khác, không thể cao cao tại thượng, dùng ánh mắt như đang nhìn kiến hôi để nhìn nhân gian.”
Đây có thể nói là lần đầu tiên Trần Bình An nghiêm túc giảng đạo lý không có trong sách với tiều nha đầu đen nhẻm trước mắt, giảng đạo lý thuộc về chính bản thân Trần Bình An. Trần Bình An ngồi xốm xuống, nhặt hạt dưa lên, đặt trên lòng bàn tay mình, lần nữa ngồi xuống ghé, lấy cho mình một hạt, sau đó vươn tay về phía Bùi Tiền, nhìn như tùy ý nói: "Cách đi đứng, lời lẽ cử chỉ, đạo lý thờ phụng của mỗi người chúng ta... Nói sao nhỉ, giống như là đang nói cho cái thế giới này, ngươi đọc qua bao nhiêu sách, biết bao nhiêu đạo lý, chịu bao nhiêu khổ nạn, nhớ được bao nhiêu lời dạy từ cha mẹ. Cho nên ta không hy vọng lúc người khác nhìn ta sẽ cảm thấy thì ra cha mẹ Trần Bình An, còn cả những người Trần Bình An kính nể từ tận đáy lòng, sau cùng lai chỉ day ra người như vậy."
Trần Bình An cười nói với Bùi Tiền: "Giờ không hiểu không sao cả, tuổi còn nhỏ mà, ở cái tuổi như ngươi ta còn..."
Trần Bình An im lặng, có vẻ không nói tiếp được.
Cười cười, Trần Bình An giao hết hạt dưa vào tay Bùi Tiền, lắm bảm nói: "Tễ tiên sinh nói đúng, tuổi nhỏ phải phấn chấn, ta không làm được, quá tuổi rồi, cho nên ta hy vọng ngươi có thể làm được, Tiểu Bảo Bình ở thư viện Sơn Nhai, Tào Tình Lãng ở Ngẫu Hoa phúc địa đều có thể làm được. Một người trên vai có dương liễu xanh rờn, môt người trên vai có thanh phong minh nguyệt, tốt biết máy, nghĩ tới mấy người đó ta lập tức thấy vui, rất vui vẻ."
Bùi Tiền oa một tiếng, hắc hắc cười nói: "Cha, người tốt như cha, nếu sau này ta một mình xuất môn ra ngoài, biết tìm ở đâu."
Sau đó cô bé gái bắt đầu ưu sầu: "Trước kia không lâu, ở trên đò ngang giương mắt nhìn, không cách nào tới bến đò chơi đùa, ta bèn len lén nghĩ, đợi ngày nào đó lớn rồi, luyện thành kiếm thuật tuyệt thế rồi sẽ mở miệng nói với ngươi: "Cha, cho ta một con ngựa, ta muốn bước chân vào giang hồ!" Chẳng qua sau đó ta lại nghĩ, ngựa chắc là đắt, cha chưa hẳn vui vẻ đưa cho ta, vậy lừa cũng được, la cũng được! Giang hồ bên ngoài đang đợi tal Ngao ngao kêu chờ đợi ta!"
Cô bé bắt đầu thở vắn than dài: "Giờ ta lại không muốn đi giang hồ chơi nữa, vui vẻ gì, toàn là người xấu, không thì cũng là người không tốt lắm."
Trần Bình An cũng lắc lư hai chân, cười nói: "Chẳng phải ngươi gặp được ta trong giang hồ đáy thôi? Đúng không?"
Một lớn một nhỏ, cùng lúc lắc lư hai đùi, Bùi Tiền nghĩ nửa ngày, nhè nhẹ nói: "Nhưng ta không muốn gặp phải người khác a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận