Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1689 - Gió To, Nổi Bão (4)



Chương 1689 - Gió To, Nổi Bão (4)




Ba người cùng nhau ngồi xuống.
Một vị là thủ lĩnh gián điệp Đại Ly, rồng qua sông.
Một vị là tu sĩ Nguyên Anh của hồ Thư Giản, địa đầu xà.
Một vị là khách qua đường, quê ở huyện Long Tuyền, Đại Ly, cũng là tiên sinh phòng sổ sách được cung phụng tại đảo Thanh Hạp.
Trần Bình An ngồi xếp bằng, hai tay duỗi ra đặt lên trên lò than, hỏi một câu dứt khoát gãy gọn: "Bởi vì biến cố của thành Lão Long, Đại Ly Tống thị vẫn còn thiếu ta tiền Kim Tinh đấy, Đàm đảo chủ có biết không?"
Đàm Nguyên Hướng gật đầu: "Đây là bí mật quan trọng của Lục Ba Đình, trong tất cả những tử sĩ gián điệp Lục Ba Đình ẩn nấp ở Bảo Bình châu, chỉ có ta mới có thể tiếp xúc với một chút thông tin, nhưng cũng là đại khái thôi, bên trong các công văn của Đại Ly đều không viết cụ thể chuyện kia. Nên ta vẫn không đủ tư cách để biết các thông tin chi tiết."
Trần Bình An lại hỏi: "Quân đội Đại Ly, ví dụ như hai đội kỵ binh lần lượt đến biên giới của vương triều Chu Huỳnh, có phải là vì đang bất mãn với Đàm đảo chủ hay không?"
Sắc mặt Đàm Nguyên Hướng hơi thay đổi một chút.
Đại Ly thượng võ, từ triều đình đến giang hồ, phố phường đều là như vậy, tính cách dũng mãnh của dân chúng không phải là nói ngoa, vì vậy luôn bị Bảo Bình châu chế giễu là là "Man di phương Bắc".
Hầu hết các gia tộc lớn của Đại Ly đều có gốc rễ trong quân đội, nắm quyền kiểm soát từng đội thiết kỵ biên quân đã quen thuộc với những "trận chiến cũ", không ai có thể một mình kiểm soát hoàn toàn được được một đội biên quân cả. Bình thường phải hai hoặc ba gia tộc có thế lực lớn sẽ kiềm chế và liên minh lẫn nhau, tất nhiên cũng có tồn tại sự cạnh tranh như hai gia tộc Viên, Tào.
Nếu không có quốc sư Đại Ly Thôi Sàm, thì quan văn Đại Ly sẽ không bao giờ có ngày ngẩng đầu lên được. Cho dù Tú Hổ đã cai trị triều đình hàng trăm năm nay nhưng mới năm ngoài đây còn gây ra một chuyện cười lớn. Sứ giả đội kỵ binh Nam chinh của Đại Ly đã hùng hùng hổ hổ đến Hộ bộ để đòi tiền, Hộ bộ Thị Lang, người có phẩm cấp còn cao hơn hắn ta một bậc đã đích thân ra mặt tiếp đãi. Đương nhiên là Hộ bộ muốn làm theo quy trình, trước hết bọn họ sẽ kể ra khó khăn sau đó lại than nghèo, cuối cùng, bọn họ sẽ nói là không có tiền. Nếu ngươi có mối giao tình gần gũi với giới quan lại thì còn có thể gặp riêng nói vài lời nhằm xoay chuyển tình thế, còn nếu không có giao tình với bọn họ thì phải tùy theo ý của bọn họ thôi, có bản lĩnh thì ngươi cứ đến Hộ bộ làm loạn, đập phá một trận đi.
Người đó đến Hộ bộ để đòi tiền, quan hệ của hắn ta với Hộ bộ không quá mức thân thiết, ngồi nghe lải nhải được một hồi, cố gắng kiềm chế tính tình, nhẫn nhịn nghe đến cùng nhưng đến cuối hắn ta bắt đầu nổi điên, trợn trừng mắt lên đập bàn, chỉ thẳng vào mũi của một vị Hộ bộ Thị lang rồi chửi mắng dữ dội, mang công lao tiêu diệt diệt quốc của kỵ binh nhà mình ra nói một lượt, kể từng chuyện từng chuyện ra rõ ràng, giải bày binh sĩ đã thương vong thê thảm trên chiến trường thế nào, kể rõ số lượng là bao nhiêu, theo lời của quốc sư Thôi Sàm, đây chính là "người học võ cũng cần phải nói lời nhã nhặn để các quan văn hiểu được", cuối cùng hắn ta còn chất vấn Hộ bộ Thị lang rằng lương tâm của hắn ta bị chó gặm rồi phải không mà cứ nói đến chuyện quân lương lại giả vờ ấp úng chậm chạp. Sau cùng hắn ta còn nói ra số tiền mà Hộ bộ đang tích trữ là bao nhiêu, nói đến mức khiến Hộ bộ Thị lang phải cảm thán là tên này chuyển đến Hộ bộ chạy việc vặt được luôn rồi.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là sứ giá đó đã thắng lợi trở về, còn có thêm một số lợi ích bất ngờ khác. Hộ bộ Thị lang đã tự mình chuyển giao một khoản tiền không tính vào tiền dùng khi khẩn cấp cho những kỵ binh đang ở lại kinh thành.
Tuy nhiên người đó còn chưa kịp mang tin vui rời khỏi kinh thành thì đã bị kéo trở lại, không chỉ có thế, còn có cả Hộ bộ Thị lang cùng với cấp trên trực tiếp của ông ta, người được ca tụng là Thần Tài của Đại Ly, Thượng Thư đại nhân, ba người họ cùng bị gọi lại một chỗ.
Ngồi ở ghế chủ vị chính là một con Tú Hổ, quốc sư Thôi Sàm.
Lúc này, Thôi Sàm đang uống trà, cười nhẹ rồi nói: "Chút tiền vặt để gửi cho nho sinh nghèo dạy học của Đại Ly chúng ta mà Hộ bộ các ngươi cũng dám chậm trễ sao? Các ngươi cũng là người đọc sách mà phải không? Ngươi, Hộ bộ Hữu Thị lang Tống Nham, nếu như ta không nhầm thì ngươi cũng học vỡ lòng từ trường làng nhỉ? Thế mà ngươi cũng không nỡ chi số tiền này sao? Đại Ly của chúng ta đã đến mức không đủ sống như thế à?"
Không quan tâm đến Hộ bộ thị lang đang nơm nớp lo sợ, Thôi Sàm quay sang nhìn về phía Hộ bộ Thượng Thư, tóc ông ta đã bạc trắng xoá nhưng tình thần thì vẫn còn minh mẫn: "Hàn đại thần tài, Đại Ly nghèo như vậy, ta phải trách ai đây? Trách ta hay là trách ngươi nhỉ?"
Ấy vậy mà lão Thượng thư cũng không hề thấy sợ hãi, cứ thế chỉ thẳng vào Tống Nham: "Sao dám trách quốc sư, ta đã lớn rồi rồi nhưng cái tính ham thích quyền lực lại còn lớn hơn. Nói thẳng ra, Hộ bộ của chúng ta cũng không nghèo đâu, tiền thì có nhiều lắm chỉ là không dám tiêu xài quá đáng thôi nên cũng đừng trách ta làm gì, nếu phải trách thì hãy trách Tống Nham, khoản tiền đó, từ đầu đến cuối Hộ bộ của chúng ta đều tuân thủ theo yêu cầu của quốc sư, hành sự vô cùng rõ ràng, không thiếu không thừa dù là một đồng. Chỉ là Tống Nham làm hỏng chuyện, ai làm thì người đó chịu mới là hảo hán, Tống Nham, mau thể hiện cốt khí của quan viên Hộ bộ chúng ta đi."
Vị hán tử đi đòi tiền là người xuất thân từ từ quân đội, hắn ta cứ trợn trừng mắt ra mà nhìn, con mẹ nó, đại quan ở lục bộ đều có đức hạnh như vậy sao? So với những hán tử lỗ mãng xuất thân từ biên quan như hắn ta có hơn cái gì đâu?
Xem ra những người không biết xấu hổ trên đời này, thực sự là có cùng một loại đức hạnh à?
Thôi Sàm uống một ngụm trà, mỉm cười nói với lão Thượng Thư: "Được rồi, đừng nói vòng vo tìm đường sống cho cấp dưới nữa. Tống Nham sai nhưng cũng không phải là lỗi lớn đến mức mất chức, kết quả của mấy đợt kinh bình cũng không tệ. Cứ lấy bổng lộc ba năm của hắn bù vào số tiền kia đi."
Đầu gối của Tống Nham nhũn ra như vừa được đại xá: "Thuộc hạ nguyện ý giao ra mười năm bổng lộc…"
Thượng Thư đại nhân vỗ đầu một cái: " Đúng là tên hèn nhát ngu ngốc, tự mình tìm đường chết mà."



Bạn cần đăng nhập để bình luận