Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1736 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (2)



Chương 1736 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (2)




Một năm qua, cuộc sống của ông lão hoàn toàn không hề được bình yên, chiến tranh loạn lạc, ông phải bỏ ra rất nhiều tiền để mời một tiên sư ở động phủ tiên gia gần quận thành nhất xuống núi bảo vệ. Đến lúc có bệnh mới lo tìm thầy, ông còn lôi kéo hai người tu đạo lai lịch không rõ ràng, nếu nói khó nghe một chút thì chính là sơn trạch dã tu cấp dưới Hạ Ngũ cảnh mà trước đây không được đánh giá cao. Phổ Điệp tiên sư cũng đang là Hạ Ngũ cảnh trong cơn tức giận suýt chút nữa đã quay trở lại núi. Quận thủ khuyên can hết lời, lại tăng bổng lộc hằng tháng thêm ba đồng tiền hoa Tuyết hoa, khó khăn lắm mới giữ được thần tiên trên núi không muốn kết giao với dã tu. Quận thủ thịt đau mà tim cũng đau, cũng may ngay khi Trần Bình An đến nhà, hắn lập tức cảm thấy mỗi tháng tốn thêm ba đồng tiền hoa tuyết vào chi phí này đúng là cái gì cũng có cái giá của nó, bởi vì Phổ Điệp tiên sư không hổ danh là một vị thần tiên chân chính mà dã tu không thể nào có thể so sánh được. Vừa ra tay đã biết đây là một bảo vật "rất quý giá", chắc chắn có cái gọi là “mắt nhìn hàng” của một người trong ngành, dù sao ông ta cũng đã có thể nhận ra tấm ngọc bài cung phụng hạng nhất vô cùng quý báu của đảo Thanh Hạp, ông ta run rẩy, suýt chút nữa đã quỳ xuống khấu đầu với thiếu niên thần tiên đến từ hồ Thư Giản.
Mọi chuyện sau này đều dễ giải quyết hơn. Lão gia tự xưng họ Trần nói muốn mở sạp cháo và tiệm thuốc trong quận để cứu tế người dân, hắn sẽ bỏ tiền ra nhưng làm phiền bên phía quan phủ phải bỏ người bỏ công, còn tiền bạc thì cũng phải tính, lúc đó Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt mở to của lão quận thủ thật sự không hề nhỏ. Chắc là cảm thấy rất khó tin, còn Phổ Điệp tiên sư ở bên cạnh lão quận thủ cũng không khá hơn là bao, một người tốt bụng xuất thân từ hồ Thư Giản chẳng phải giống như một đại yêu khai tịch mở phủ đệ tự xưng là tiên sư sao?
Mặt khác, hai sơn trạch dã tu có vẻ cung kính và rụt rè đưa mắt nhìn nhau không nói gì.
Sau đó mọi người lại càng thấy kỳ lạ hơn nữa, vị thiếu niên cung phụng họ Trần đã bảo lão quận thủ mời quan viên, tư lại trong công thư tinh thông về hộ tịch, thuế má, tính toán và buôn bán. Mọi người cùng nhau ngồi xuống và bắt đầu thảo luận kỹ các chi tiết, giá gạo và giá thuốc trên thị trường hiện nay là bao nhiêu, số lượng dự trữ trong kho lương thực của quan phủ, ước chừng số lượng người người nghèo và nạn dân ở địa phương, vị trí của các sạp cháo và tiệm thuốc, số lượng người rảnh rỗi mà bên phía nha môn quận thành có thể thuyên chuyển và điều động nhưng không chậm trễ công vụ. Những điều như vậy mọi mắt xích đều được cân nhắc kỹ lưỡng, khiến tất cả mọi người lớn nhỏ trong nha môn đó đều cảm thấy như đang đối mặt với một quân địch đáng gờm.
Sau khi thảo luận xong, bên phía công thư của quận thủ tối hôm đó đã bắt đầu bận rộn, quan viên và tư lại lần lượt tản tác ra.
Trần Bình An và ba người khác sống ở hậu viện của nha môn, kết quả là vào đêm khuya, hai nhà vị sơn trạch dã tu đã bí mật tìm đến, hoàn toàn không sợ "cung phụng hạng nhất của đảo Thanh Hạp" họ Trần đó, trái ngược hẳn với dáng vẻ cung kính nghe theo lúc ban ngày của mình. Một dã tu trong số đó xoa xoa ngón tay cái, mỉm cười hỏi Trần Bình An liệu có nên trả phí im miệng không. Về phần "Trần cung phụng" rốt cuộc đang có mưu đồ gì với quận thành này, dù là người, tiền hay pháp bảo linh khí, hai người bọn họ đều sẽ không quan tâm.
Khi đó, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch vẫn đang ở trong phòng của Trần Bình An, hiếm khi ngồi trò chuyện.
Bởi vì Tằng Dịch khá chậm chạp nên không đoán ra được nên Trần tiên sinh rõ ràng đang từng bước thực hiện điều hắn muốn, tuy có sẽ có chút gập ghềnh và không được viên mãn thế này thế kia, cũng sẽ thất bại hết lần này đến lần khác, ngay cả một số tâm nguyện nhỏ cuối cùng cũng không thể thực hiện được, nhưng suy cho cùng, vẫn còn rất nhiều vật âm ma quỷ xuất hiện ở Thạch Hào quốc, giống như Tô cô nương vậy, cho dù có rời đi cũng không hối tiếc.
Theo lý mà nói tâm trạng của Trần tiên sinh chắc chắn sẽ ngày càng thoải mái hơn.
Nhưng đó không phải như vậy.
Vì thế Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch chỉ ngồi cùng trên tiền đề sẽ không quấy rầy Trần tiên sinh suy nghĩ mọi việc, phần lớn thời gian nàng ta và Tằng Dịch sẽ nói chuyện lung tung với nhau, Trần tiên sinh cũng không hề cảm thấy phiền phức, chỉ là hắn cũng không thích nói chuyện. Nhưng thỉnh thoảng khi nghe thấy hai người bọn họ tranh cãi vì những chuyện bé như hạt mè, hạt đậu, hay đơn giản là nói lung tung vài câu để giết thời gian, Trần tiên sinh sẽ cười, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch thường sẽ bối rối không hiểu, nghĩ rằng khi mình nói chuyện buồn cười thì Trần tiên sinh cũng không có phản ứng gì, tại sao một câu chẳng buồn cười chút nào thì ngược lại có thể khiến hắn bật cười?
Lúc này, một người một quỷ chân giẫm lên bếp lò dưới gầm bàn ăn hạt dưa, sau khi nhìn thấy sự tự cho mình là thông minh của hai sơn trạch dã tu, cũng cảm thấy rất thú vị.
Ánh mắt của Mã Đốc Nghi tinh ranh, rất tò mò câu trả lời của tiên sinh phòng sổ sách.
Trần Bình An cười hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu đồng tiền Tuyết hoa dùng để bịt miệng thì mới phải lẽ?"
Một dã tu đã có ý định sẵn trong đầu: "Tiểu huynh đệ này có thể mô phỏng một tấm ngọc bài từ đảo Thanh Hạp, thậm chí còn có thể lừa gạt qua mặt được một Phổ Điệp tiên sư, đây rõ ràng là một chuyện rất lớn. Tối nay chỉ riêng mỗi việc mở sạp cháo tiệm thuốc, rồi lại phải đập vào đó không biết bao nhiêu vàng bạc thật, cho nên số tiền bịt miệng này đáng lẽ cũng phải... bốn mươi, năm mươi đồng tiền Tuyết hoa chứ nhỉ? Không biết tiểu huynh đệ nghĩ thế nào? Có nỡ bỏ ra số tiền ít ỏi này rồi yên ổn kiếm được một khoản tiền lớn hay không?”
Trần Bình An đưa hai tay ra giữ lấy vai của hai tên dã tu: "Nếu hai tiền bối đã nhìn thấu chuyện này, vậy thì ta phải giết người bịt miệng rồi. Cần gì phải móc ra số tiền để bịt miệng? Lỡ như các ngươi lấy tiền rồi, quay về tính toán lại, sau đó lại càng được nước lấn tới, cứ qua lại như vậy, không nói đến việc phiền phức, thậm chí còn có thể làm hỏng việc lớn của ta, vậy tại sao không làm chuyện dứt khoát hơn? Không biết hai người các ngươi nghĩ thế nào?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận