Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1374 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (5)



Chương 1374 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (5)




Ngay sau đó, hắn lấy mũi nhọn trường đao đâm vào một chỗ lỗ thủng cửa nhỏ của bức tường, đứng yên bất động.
Thạch Nhu nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy chỗ mũi đao chọc trúng một yêu vật mấp máy toàn thân trắng như tuyết, to bằng bàn tay.
Liễu Bá Kỳ lướt tới dưới bức tường phụ cận Thạch Nhu, đi về phía vị thần nhân cầm đao kia, hai người một lần nữa trọng điệp, biến thành một mình Liễu Bá Kỳ mà thôi.
Chỉ là thanh đao thật dài kia vẫn còn, yên lặng lơ lửng ở không trung, Liễu Bá Kỳ đi đến chỗ mũi đao, cười nói: “Bắt được ngươi rồi.”
Cô không lập tức mang con Hóa Bảo Yêu này thu vào trong túi, quay đầu nhìn về phía trên bức tường nơi xa, người trẻ tuổi áo trắng lòng bàn tay đã rời khỏi hồ lô dưỡng kiếm kia, hỏi: “Nói như thế nào? Các ngươi nhiều người, muốn tranh một chút hay không?”
Trần Bình An cười nói: “Được tiện nghi rồi, thì đừng khoe mã.”
Liễu Bá Kỳ “biết nghĩ cho người ta” nói: “Có thể bắt được kẻ này, ngươi thật ra bỏ sức không nhỏ, ta không phủ nhận, nhưng ta cũng không có thói quen chia bảo bối với người ta, cho nên sợ trong lòng ngươi không thoải mái, chi bằng hai bên chúng ta đánh một trận, để quyết định quyền sở hữu vật nhỏ này. Ta có thể đồng ý không giết người, sau chuyện ngươi tâm phục khẩu phục, nói không chừng sẽ âm thầm gặp may mắn, có thể sống sót, đã là kết quả không tệ.”
Trần Bình An liền đi dọc theo đầu tường về phía nữ quan Sư Đao Phòng kia.
Chỗ tú lâu, Chu Liễm lướt ra, đứng ở mái hiên một nóc nhà gần Liễu Bá Kỳ, giống như đúc với nữ quan lần đầu tiên lộ diện ở tiểu viện bọn họ.
Thạch Nhu đi ra mấy bước, dừng trên không trung, trước tiên nhường ra đầu tường cho Trần Bình An, đợi sát ngang bên vai Trần Bình An, cô mới theo đuôi sau đó.
Trần Bình An khoát tay với Chu Liễm trước.
Liễu Bá Kỳ cũng tới đầu tường, đi về hướng Trần Bình An.
Liễu Bá Kỳ để vật bản mạng “Giáp Chỉ” kia về lại tại chỗ, chỉ cầm bội đao ra khỏi vỏ, Kính Thần.
Ánh mắt cô hiện lên vẻ cổ quái, hỏi: “Chỉ bằng một mình ngươi?”
Trần Bình An đưa tay vòng ra sau, tiếp tục tiến lên, đã cầm chuôi kiếm thanh “Kiếm Tiên” kia.
Một vị nữ quan Sư Đao Phòng.
Một vị võ phu thuần túy lưng đeo bán tiên binh.
Hai người cách nhau chỉ hơn năm mươi bước.
Liễu Bá Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn về phía đỉnh một ngọn núi xanh.
Trần Bình An hầu như đồng thời quay đầu, nhìn thấy bên kia có một vị lão giả thân hình vừa vặn biến mất.
Liễu Bá Kỳ thu hồi tầm mắt, khóe mắt nhìn thấy nơi xa Liễu thị tộc nhân đã chạy vội đến, trong đó còn có thư sinh đáng thương khập khiễng.
Liễu Bá Kỳ thu đao vào vỏ, “Hóa Bảo Yêu, ta bảy ngươi ba.”
Thấy Trần Bình An nghi hoặc khó hiểu.
Cô có chút tức giận, “Sao, không chịu lấy?!”
Trần Bình An nhớ tới tầm mắt cô mới vừa rồi, lòng khẽ động, buông chuôi kiếm, một tay để sau lưng, một tay vuốt ve hồ lô dưỡng kiếm, mỉm cười nói: “Chia mỗi người một nửa, ta đáp ứng.”
Liễu Bá Kỳ nheo mắt, “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy tốt thì thu là thói quen tốt.”
Thạch Nhu thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối, như là đang khuyên bảo Trần Bình An, lại như là sợ hãi Trần Bình An cùng Liễu Bá Kỳ chém giết, nhẹ nhàng nói: “Công tử, chi bằng thôi đi, công tử chung quy không chỉ là người trên núi, cần thanh danh tốt cũng không sai, dứt khoát để tiên kiếm hời lớn, sự tình chấm dứt, công tử còn muốn ở lại Thanh Loan quốc, xem tranh luận phật đạo kia, lại muốn bái phỏng cố nhân, thanh danh danh tiếng, đối với những người đọc sách sĩ diện kia mà nói, rất quan trọng.”
Trần Bình An một tay đặt sau lưng, ngón tay cái về phía Thạch Nhu.
Liễu Bá Kỳ liếc Thạch Nhu, “Ngươi một ả đàn bà quỷ vật, núp ở trong một bộ túi da lão già thối, không thấy ghê tởm sao?”
Thạch Nhu mỉm cười không nói.
Đoàn người Liễu thị càng lúc càng gần.
Liễu Bá Kỳ đưa tay chộp một phát, pháp đao bản mạng Giáp Chỉ bị cô cầm lấy, sau đó từ trong tay áo lấy ra một cái hồ lô cầm tay cực nhỏ, thu con sên kia vào trong hồ lô nhỏ vàng vỏ quất, đè thấp giọng, căm giận nói với Trần Bình An: “Lát nữa chia của.”
Trần Bình An cười gật đầu, “Được.”
————
Cả một nhà Liễu lão thị lang, tất nhiên đều cảm động đến rơi nước mắt đối với lần này mọi người hợp sức hàng yêu, đặc biệt là đối với hai bên Liễu Bá Kỳ và Trần Bình An càng cảm ân cảm đức hơn.
Tên què Liễu Thanh Sơn đỏ mắt, một mình tìm một cơ hội dẫn đầu chắp tay về hướng vị nữ quan trung niên kia, sau đó là bọn Trần Bình An.
Liễu Bá Kỳ mím môi, không nói gì.
Buổi tối Sư Tử viên làm một bữa tiệc mừng công tẩy trần, Liễu Bá Kỳ vẫn mặt không biểu cảm, chỉ là ngẫu nhiên gắp mấy đũa, nhưng mặc dù cảm thấy buồn tẻ chán nản, lãng phí thời gian, cô vẫn ngồi tới khi buổi tiệc chấm dứt.
Hôm sau, Liễu Thanh Sơn không biết như thế nào mà đứng sóng vai cùng Liễu Bá Kỳ, mời Trần Bình An đi Sư Tử viên ngắm cảnh.
Trần Bình An khéo léo từ chối không có kết quả, chỉ đành đi tản bộ cùng bọn họ.
Trên đường Liễu Bá Kỳ lạnh lùng liếc Trần Bình An.
Trần Bình An coi như không thấy.
Hôm nay trời nắng đẹp, sau khi được Trần Bình An cho phép, Bùi Tiền xung phong nhận việc, một mình một người, con kiến chuyển nhà, ở một chỗ đất trống của Sư Tử viên phơi sách phơi thẻ tre.
Bận rộn xong, Bùi Tiền ngồi ở trên mặt đất, hài lòng.
Hai người từ nơi xa đi tới, Bùi Tiền biết thân phận bọn họ, lão phu tử tên Phục Thăng, nho sĩ trung niên họ Lưu, là tiên sinh dạy học trường nhà của Sư Tử viên.
Cho nên Bùi Tiền không ngăn bọn họ tới gần.
Nho sĩ trung niên đứng ở nơi xa liền dừng bước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận