Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1573 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (6)



Chương 1573 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (6)




“Người tu đạo bây giờ tu tâm rất khó, đây cũng là một cấm chế mà năm đó chúng ta lập ra cho bọn họ, là tất cả nguyên nhân giải đáp chuyện vì sao bọn họ còn không bằng con kiến, nhưng lúc đó cũng không ngờ rằng loại gân gà này vừa lúc lại trở thành... những đốm lửa trong miệng Thôi Sàm. Chỉ nói đến chuyện lòng người dài dòng lôi thôi thôi đã giống như một người leo núi mặc bộ quần áo ướt vẫn không dừng lại, càng lúc càng nặng nề hơn, trăm dặm đường núi, đi hết chín mươi vẫn mới chỉ là một nửa đường, đến cuối cùng vắt làm sao cho khô, nhẹ nhàng thoải mái rồi tiếp tục leo tiếp cũng là điều cần phải học, chẳng qua đâu có ai ngờ rằng bầy kiến cỏ này thật sự leo được lên đỉnh núi đâu. Tất nhiên có thể là có nghĩ đến nhưng lại vì hai chữ bất hủ mà không để tâm, hiểu lầm rằng khi con sâu cái kiến bò đến đỉnh núi, nhìn thấy cung vàng điện ngọc trên bầu trời kia, cho dù có mọc thêm đôi cánh, muốn thật sự bay được từ đỉnh núi đến chân trời cũng còn phải đi một đoạn đường rất dài, đến lúc đó tùy tiện giẫm một cước cho chết cũng không muộn. Vốn định sẽ vỗ béo một chút rồi mới đi săn một trận, ăn cho no nê nhưng trên thực tế đúng là đã qua rất nhiều năm mà vẫn cứ an ổn như cũ, tốc độ mục nát kim thân của vô số thần chỉ chậm lại, bốn phương tám hướng trong trời đất không ngừng được mở rộng nhưng kết cục cuối cùng như thế nào thì ngươi thấy rồi đấy.”
Dương lão đầu nói đến đây, cũng không tỏ ra bi thương đau khổ gì lắm, giống như nước chảy mây trôi, giống như một người ngoài cuộc đang nói về chuyện bí mật gì đó to lớn lắm.
Trịnh Đại Phong hỏi với vẻ cẩn thận từng chút một: “Vì sao thánh nhân tam giáo không diệt trừ tận gốc sư phụ vậy?”
Dương lão đầu cười nói: “Bây giờ ngươi hỏi vấn đề lớn thế này có ích lợi gì? Không phải ngươi nên suy nghĩ một chút về chuyện làm sao để trở thành một tên lưu manh hay sao?”
Trịnh Đại Phong nói với vẻ chê cười: “Thì ra sư phụ cũng biết nói mấy lời thú vị.”
Lần đầu tiên Dương lão đầu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, gương mặt nhăn nheo lại càng nhăn sâu hơn: “Còn không phải tại mụ vợ mèo chê chó ghét của tên Lý Nhị kia sao, lải nhải mãi.”
Trịnh Đại Phong nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu cũng vậy?”
Dương lão đầu nói với vẻ cười nhạo: “Nếu ả ta như vậy, ta còn có thể không khiến cho nàng ta đời đời kiếp kiếp không bằng heo chó à? Cũng vì ả ta chỉ là một người đàn bà chợ búa thô lỗ làm người ta bực mình nên ta mới không so đo.”
Trịnh Đại Phong như trút được gánh nặng.
Dương lão đầu nói: “Cố Xán."
Trịnh Đại Phong cau mày nói: “Tính cách của Cố Xán và Trần Bình An chênh lệch hơi xa đúng không?”
Người đàn ông không ngừng lắc đầu: “Không giống, không giống.”
Dương lão đầu cười nói: “Nếu như ngươi không nói đến thiện ác, quay đầu nhìn lại thấy không giống thật sao?”
Trịnh Đại Phong rơi vào trầm tư.
Ánh mắt Trịnh Đại Phong dần dần trở nên kiên định.
Dương lão đầu lắc đầu nói: “Đừng chen chân vào, coi như Trịnh Đại Phong ngươi có là võ phu thập cảnh thì cũng vô dụng thôi, chuyện này không liên quan đến chuyện đánh giết và kết cục sinh tử, dù Văn thánh muốn giúp Trần Bình An thì cũng không giúp được. Chuyện này không có liên quan gì đến học vấn cao hay không, tu vi cao hay không, bởi vì thần vị bồi tự trong văn miếu bị đập bể rồi, căn cơ học vấn của Văn thánh thật ra vẫn còn ở đó, tất nhiên Văn thánh có thể dùng học vấn to lớn của mình tạm thời bảo vệ Trần Bình An, sau đó lại dùng học vấn hàng phục con ác giao dưới giếng kia, nhưng về lâu về dài thì cái được không bù nổi cái mất, ngược lại sẽ dễ bị đi vào ngõ cụt, hại chết Trần Bình An.”
Dương lão đầu liếc mắt nhìn bầu trời: “Vị Lục chưởng giáo làm khách qua đường kia ngược lại có thể giúp Trần Bình An bước lên một con đường khác, nhưng rõ ràng Trần Bình An sẽ không đồng ý.”
Hơn nữa có một chuyện Trần Bình An đoán rất chính xác, thứ mà vị Lục chưởng giáo kia cần chính là Trần Bình An mà Tề Tĩnh Xuân chọn trúng chứ không phải bản thân Trần Bình An, cho nên một khi tâm trí không ổn định bị bắt đến Bạch Ngọc kinh, nhẹ thì bị trở thành con rối, mười một mười hai cảnh cũng không phải là không thể, còn nặng hơn một chút thì đoán chừng đời đời kiếp kiếp cũng trốn không khỏi bàn tay Lục chưởng giáo, bị bắt đến đạo quan.”
Trịnh Đại Phong ừm một tiếng: “Thế này giống như một người đàn ông không lấy được cô gái, trong lòng càng lúc càng khó chịu, càng nhìn càng thấy cô ta xinh đẹp, khi có được rồi thì thấy ôi nàng ta cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Dương lão đầu không nhịn được mà nói: “Bây giờ trấn nhỏ có không ít thanh lâu.”
Mặt Trịnh Đại Phong đỏ lên: “Sư phụ, mồm con chỉ nói oang oang vậy thôi chứ thật ra không phải người như vậy đâu!”
Dương lão đầu hỏi một câu chẳng liên quan đến vấn đề chính gì: “Tấm biển treo chỗ bốn chữ tam giáo nhất gia ở đền thờ con cua viết cái gì đó?”
Trịnh Đại Phong đáp lại: “Nho gia thì gặp chuyện đúng sẽ không lùi bước, đạo gia thì thuận theo tự nhiên, phật gia thì không quan tâm đến thế giới bên ngoài, khí thế của binh gia mạnh như rồng hổ.”
Dương lão đầu cười hỏi: “Suy nghĩ cho kỹ chút đi.”
Trịnh Đại Phong suy nghĩ một hồi: “Thấy việc nhân đức sẽ không lùi bước, đây là một trong những nút thắt mấu chốt khiến Trần Bình An lún sâu vào cảnh tình này...”
Dương lão đầu cười cười: “Đạo gia tự mình cầu đại đạo, hợp đạo với trời đất, thế có tốt đẹp hay không? Cho nên ta mới nói đạo pháp của Lục chưởng giáo có thể cứu Trần Bình An một kiếp trong lúc nhất thời, đến cả nhân gian còn không quan tâm, xá chi một tên nhóc con trong ngõ Nê Bình, đúng không? Văn thánh mắng Lục chưởng giáo là chỉ lo cho người mà không lo cho đời, theo ta thấy thì thật ra cũng không đúng. Nếu là Lục chưởng giáo còn đang cầu đạo trong lãnh thổ đất liền của Hạo Nhiên thiên hạ ban đầu thì có lẽ là như vậy, nhưng khi hắn chèo thuyền ra biển du ngoạn thì mọi chuyện đã bắt đầu khác trước, chân khí bắt đầu thành ý hóa hình, vô cùng phù hợp, đến gần đại đạo đạo tổ cho nên mới có thể trở thành đệ tử mà đạo tổ thích nhất, về phần câu phật pháp bắt nguồn từ ngôn ngữ phật giáo, nhìn như Trần Bình An có một con đường phá được cửa ải nhưng thật ra không phải, nhất định Thôi Sàm đã nghĩ đến từ lâu, đã có cách đối phó rồi, về phần khí như rồng hổ...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận