Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1587 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (4)



Chương 1587 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (4)




Thiếu niên mang giày cỏ và đứa trẻ chảy hai hàng nước mũi năm đó, cuộc chia ly của hai người ở ngõ Nê Bình lúc ấy quá gấp gáp, ngoại trừ chuyện nhặt một bọc lá hòe lớn cho Cố Xán, nói với hắn phải đề phòng Lưu Chí Mậu, còn bảo đứa trẻ chỉ mới bây lớn chăm sóc tốt cho mẹ ruột của mình ra, còn rất nhiều câu Trần Bình An chưa kịp nói.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Thanh Hạp đảo: “Sau khi tên nhóc con hay chảy nước mũi kia rời đi, rất nhanh sau đó ta cũng rời đi, bắt đầu hành tẩu giang hồ. Trải qua nhiều chuyện va va chạm chạm, ta sợ nhất là một chuyện, ta sợ tên nhóc chảy hai hàng nước mũi biến thành ngươi, còn sợ Trần Bình An ta biến thành loại người mà năm đó chúng ta ghét nhất, là một tên đàn ông thích ức hiếp mấy người phụ nữ trong nhà không có đàn ông, mạnh hơn một chút thì ức hiếp con của người phụ nữ đó, uống rượu vào, thấy đứa trẻ đi ngang qua thì đạp nó một cái, đá đến khi đứa nhỏ lăn lộn trên đất, cho nên mỗi lần vừa nhớ đến Cố Xán ngươi, chuyện đầu tiên ta nghĩ đến chính là lo lắng tên nhóc chảy nước mũi có sống ổn ở một nơi xa lạ hay không, chuyện thứ hai ta lo chính là sau khi sống tốt rồi, tên nhóc chảy nước mũi lại thích ghi thù đó, có khi nào sẽ dần dần biến thành tên đàn ông sức lớn, có bản lĩnh rồi, lúc tâm trạng không tốt sẽ đạp đứa nhóc nào đó, mặc kệ sống chết của loại người như nó, mặc kệ đứa nhỏ đó có bị đau chết hay không, sau khi được Trần Bình An cứu giúp rồi đưa về nhà, mẹ của đứa trẻ đó sẽ đau lòng biết bao, sau đó đi đến tiệm thuốc Dương gia tốn thật nhiều tiền mua thuốc, sau đó kế sinh nhai mười ngày nửa tháng tới sẽ rất khó khăn, ta rất sợ điều này.”
“Thế nhưng không trách người khác được, trách ta, trách ta từ sau lần đầu tiên khi trở về trấn nhỏ ở Đại Tùy xong lần thứ hai lại vào giang hồ, rõ ràng là đã nói sẽ xuôi nam đi Lão Long thành nhưng vì sao lại nhất quyết không chịu từ từ hãy đưa kiếm cho người ta, vì sao lại không chịu đi đường vòng, chỉ chậm mấy tháng mà thôi cũng phải đi thăm tên nhóc chảy nước mũi kia cho bằng được, đi để xem những ngày tháng nó và mẫu thân nó sống có tốt hay không, chứ không phải chỉ biết đến thông qua vài tin tức, biết hai người họ không lo tính mạng, hình như sống cũng không tệ lắm, là cảm thấy chờ thêm thời gian nữa hẵng đi, đợi đến khi mình có chút danh tiếng rồi, có thể cho tên nhóc chảy nước mũi kia nhiều thứ hơn rồi lại đi thăm nó cũng không muộn.”
“Hành tẩu giang hồ, sống chết tự lo, ngươi giết sạch cung phụng đảo Thanh Hạp, giết vị đại sư huynh kia của ngươi, giết tên thích khách hôm nay, chỉ cần Trần Bình An ta có ở đây, ngươi không giết hoặc giết không được ta đều sẽ giết giúp ngươi! Người như vậy, tới nhiều hơn nữa ta cũng giết, tới một tên ta giết một tên, tới một vạn tên ta giết một vạn tên, nếu như ta chỉ có thể giết được chín ngàn chín trăm chín mươi chín tên, ta cũng chỉ trách tại nắm đấm của Trần Bình An ta không đủ cứng, ra kiếm không đủ nhanh! Bởi vì ta đã đồng ý với ngươi rằng sẽ bảo vệ tốt tên nhóc chảy nước mũi. Đó là chuyện mà Trần Bình An ta nên làm, không cần phải nói gì đến đạo lý, vốn dĩ không cần!
“Thế nhưng mà, Cố Xán ngươi lại có cả ngàn cả vạn lý do nói với chính bản thân mình, nói với Trần Bình An ta rằng Thư Giản hồ chính là một nơi bẩn thỉu thế nào, thế giới này giống như thế giới của loài chim vậy, ta không giết người lập uy thì người khác sẽ tới giết ta, những điều này đều không phải là lý do để Cố Xán ngươi giết người vô tội, nhiều người đến lúc chết chẳng biết tại sao mình lại chết. Sau khi giết xong, chuyện đó không thành bất kỳ trở ngại gì trong lòng Cố Xán ngươi nhưng Trần Bình An ta thì không vượt qua được. Ta sẽ nghĩ, nhiều người như vậy, mười mấy người, mấy trăm người, chính là mấy mươi tên, mấy trăm tên nhóc chảy nước mũi năm đó đi theo Trần Bình An tay lắm chân bùn trong ngõ Nê Bình, chính là mấy chục tên, mấy trăm tên thợ gốm chân tay lem luốt, sau đó nhiều người như vậy, đều chết sạch, còn tên Trần Bình An trong ngõ Nê Bình năm đó xém chút chết đói cũng không chịu đi cầu xin người ta là không chết, tên nhóc chảy nước mũi bị tên say rùa đen say rượu đạp cho một cước năm đó cũng không chết.”
Trần Bình An ngừng lại không nói, vỗ vỗ bả vai Cố Xán bên cạnh: “Đi thôi, thẩm thẩm vẫn đang chờ chúng ta, đường lại khó đi, nên đi rồi.”
Hai người sóng vai cùng đi.
Trần Bình An chầm chậm nói: “Trần Bình An ta không muốn làm thánh nhân đạo đức, nhưng không làm thánh nhân đạo đức không có nghĩa là ta không thèm để ý đến chút đạo lý nào.”
“Người khác có nói lý hay không ta mặc kệ, nhưng Cố Xán ngươi thì ta muốn xen vào, không quan tâm có tác dụng hay không ta cũng phải thử một chút, sau khi cha mẹ ta mất thì ta cũng không còn người thân nữa, Lưu Tiện Dương còn có Cố Xán hai người các ngươi chính là người thân của ta. Thiên hạ bao la đến thế, nhưng trong trấn nhỏ kia ta cũng chỉ có hai người thân là ngươi và Lưu Tiện Dương. Cho dù là trời của bất kỳ một nơi nào khác bị sập ta cũng không quan tâm, nhưng nếu như nó sập thật mà đè lên các ngươi, mặc kệ bản lĩnh Trần Bình An ta có lớn bao nhiêu ta cũng sẽ đi thử một phen, thử chống góc trời sập đó lên! Coi như có chống không nổi, đứng không nổi, vẫn Trần Bình An ta có chết cũng phải đòi lại công bằng cho các ngươi!”
Năm đó ở Ly Châu động thiên.
Vì Lưu Tiện Dương, Trần Bình An đã thử rồi, hắn nghĩ chết thì chết nhưng cũng phải đòi lại công bằng cho Lưu Tiện Dương.
Bây giờ ở Thư Giản hồ này, Trần Bình An lại cảm thấy chỉ nói những lời này ra thôi cũng làm hắn mất sạch tinh thần và sức lực.
Trải nghiệm không giống nhau.
Khiến cho Trần Bình An giống như con chó bên đường, cô độc ngồi đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận