Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1198: Miệng kêu Trần Bình An (5)

Chương 1198: Miệng kêu Trần Bình An (5)Chương 1198: Miệng kêu Trần Bình An (5)
Chương 1198: Miệng kêu Trần Bình An (5)
Bùi Tiền đóng cửa lại, ném Hành Sơn Trượng, chạy tới chạy lui giữa máy gian phòng Ốc, sau cùng đi tới lan can ngắm cảnh để ngắm nhìn biển mây, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy hạnh phúc, thẫn thờ nhìn về phương xa.
Ngụy Tiện cũng đi tới đài ngắm cảnh.
Ba người tính cả Trần Bình An cùng ngồi nhìn trời.
Lô Bạch Tượng cười hỏi: "Chủ công, vị thần tiên tuổi trẻ mới rồi là?" Chu Liễm đã lần nữa đứng dậy, rót một chén trà cho Trần Bình An, Trần Bình An tiếp lấy, đáp: "Là gia chủ Khương thị Ngọc Khuê Tông, Khương Thượng Chân, hình như là tu sĩ Ngọc Phác Cảnh, hơn nữa hắn còn nắm giữ một tòa Vân Quật phúc địa phẩm tướng rất cao, bản đồ phúc địa cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều thiên tài địa bảo."
Chu Liễm tán thán nói: "Thiếu gia lui tới toàn nhân vật không tầm thường, hô bằng gọi hữu đều là tiên nhân trên núi."
Tùy Hữu Biên nhìn Trần Bình An, cũng rót cho chính mình một chén trà. Trần Bình An lắc đầu nói: "Không phải bằng hữu gì cả."
Lô Bạch Tượng cảm khái nói: "Ngọc Phác Cảnh, đấy chính là đã chen thân thượng ngũ cảnh."
Trần Bình An đã giảng qua đại khái cho bọn hắn về phân chia cảnh giới của võ phu thuần túy và Luyện Khí sĩ.
Võ phu cảnh thứ bảy Kim Thân cảnh, cảnh thứ tám Viễn Du cảnh, cảnh thứ chín Sơn Điên cảnh, là đỉnh cao võ đạo trong mắt võ phu thế tục, tuy thật ra trên thế gian còn có mười cảnh, nhưng dù là thé, Trần Bình An vẫn nói cho bọn ho. mười cảnh không phải là đỉnh cao nhất của võ đạo.
Trong ngũ cảnh của Luyện Khí sĩ bao gồm Động Phủ cảnh, Quan Hải cảnh, Long Môn cảnh, Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh.
Thượng ngũ cảnh chỉ mới biết được Ngọc Phác Cảnh, Tiên Nhân cảnh, Phi Thăng cảnh. Hai cảnh còn lại sớm đã thất truyền từ lâu.
Đầu bên kia đài ngắm cảnh, Bùi Tiền nhìn trời mây bát ngát một hồi lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, thở vắn than dài nói: "Lão Ngụy a, ta với ngươi tâm sự một lát được không?”
Ngụy Tiện đứng đầu bên kia lan can ừ một tiếng, đò ngang bay trên tàng mây hẳn là có trận pháp tiên gia che chở mới có thể khiến đài ngắm cảnh không bị gió lớn thổi tung mà chỉ có gió mát phát mặt.
Bùi Tiền cúi người xuống, mặt ủ mày chau nói: "Cha ta vẫn không chịu đồng ý dạy ta kiếm thuật tuyệt thế, ai."
Ngụy Tiện hờ hững nói: "Cơm phải ăn từ từ."
Bùi Tiền ngồi xốm trên đất, dựa lưng lan can: "Buồn quá."
Ngụy Tiện cúi đầu liếc nhìn tiêu nha đầu gầy gò, nói: "Không sao, ngày mai vẫn cứ thế này, quen dân là được." Bùi Tiền ngắng đầu lên, ánh mắt u oán: "Lão Ngụy, người như ông làm sao tìm được vợ?”
Ngụy Tiện suy nghĩ một lát, đáp: "Tìm được, đều như người khác giúp ta tìm, chỉ là người ta thích nhất lại không thể cưới về được."
Bùi Tiền hỏi: "Vì sao? Người ta chê ông xấu xí? Vậy cũng không trách cô nương người ta được."
Đôi một lớn một nhỏ này, bản lãnh an ủi người ta không khác nhau là mấy.
Ngụy Tiện nằm sắp mình trên lan can: "Không chê vẻ ngoài của ta, nàng ấy cũng chẳng dễ nhìn mấy, chỉ là khi đó trong nhà ta nghèo, một lòng nghĩ tới sau này kiếm được nhiều tiền sẽ lấy nàng, về sau thế đạo loạn, nàng ấy chết rồi, ta không chét."
Bùi Tiền đứng dậy, vỗ vỗ cánh tay Ngụy Tiện: "Được rồi, đã là chuyện quá khứ, ông nghĩ xem, qua bao nhiêu năm ông vẫn còn nhớ đến nàng, nhưng nàng áy đâu thể sống lại được? Không chừng năm đó ông lấy nàng, ngày sau càng nhìn càng thấy phiền, ông cũng không trở thành hoàng đề lão gia được."
Ngụy Tiện gật gật đầu: "Nói thì nói vậy. Năm đó không ai bên cạnh ta có thê nói cho ta hiểu, toàn bộ quan lớn quan nhỏ, đọc sách lại toàn đọc vào trong bụng chó cả."
Bùi Tiền cười hì hì hỏi: "Lão Ngụy, ông cảm thấy ta có thể làm quan lớn đến đâu?"
Ngụy Tiện nói: "Đàn bà không làm quan được. Bộ dạng này của ngươi, lớn lên chắc cũng xấu, dù tiến cung, một đời cũng không gặp được hoàng đề."
Bùi Tiền một cước đá vào đùi Nguy Tiện, nổi giận đùng đùng nói: "Lão Ngụy, sao ông già rồi còn lưu manh quá vậy? !”
Ngụy Tiện ha ha cười lên.
Chút khúc mắc nhỏ gần đây trong lòng vị vạn nhân địch của Ngẫu Hoa phúc địa này cũng tan biến.
Thật ra không thể trách Trần Bình An trêu ngươi, mà chính là Ngụy Tiện hắn mồm miệng đê tiện, tự dưng đi hỏi Trần Bình An về lịch sử Nam Uyễn quốc trong hậu thé, đặc biệt là đánh giá của sử sách đối với bản thân hắn.
Khi đó Trần Bình An phát giác Nam Uyễển quốc không bình thường nên đã lật xem rất nhiều sử sách chính thống cùng dã sử, phần liên quan đến khai quốc hoàng đế Ngụy Tiện tự nhiên cũng xem qua không ít, trong đó có đủ loại truyền kỳ và điềm lành lúc Ngụy Tiện sinh ra, tỷ như nói có lần phụ thân Ngụy Tiện đi ra đồng làm việc, nhìn thấy thê tử nằm ngửa ở trên đường, có bạch long vòn quanh mình, sau đó về nhà thì mang thai Ngụy Tiện...
Sau lần tán gẫu đó, Ngụy Tiện không nói chuyện nhiều với Trần Bình An nữa.
Lúc đó đứa chỉ sợ thiên hạ không loạn như Bùi Tiền vừa nghe được thì ôm bụng cười lăn lộn lộn.
Khoảng thời gian này thường xuyên lấy chuyện kia ra trêu chọc hắn, tỷ như lúc đi trên sơn đạo nó cố ý ưỡn bụng lên, sau đó đảo quanh bên người Ngụy Tiên. miêng cứ liên tục ai ui ai UI.
Cuối cùng bị Trần Bình An xách lỗ tai, gõ lên trán cảnh cáo, Bùi Tiền mới yên tĩnh, còn chạy tới xin lỗi Ngụy Tiện, lúc quay lưng về phía Trần Bình An thật ra lại nháy nháy mắt đùa cọt.
Ngụy Tiện không đến nỗi chấp nhặt tiểu nha đầu, nhưng tóm lại không vui nỗi.
Bùi Tiền ngắng đầu lên nhìn mạn sườn Ngụy Tiện, đột nhiên nói: "Lão Ngụy, xin lỗi a, sau này ta không đùa ngươi nữa.”
Ngụy Tiện nhếch môi: "AI, chuyện đó thật ra không tính là gì, còn có chút chuyện, sử quan Nam Uyễn quốc không có gan viết..."
Bùi Tiền nhỏ giọng nói: "Tỷ như? Ông nói ta nghe, hai ta nói nhỏ nhỏ thôi”.
Ngụy Tiện nhẹ giọng nói: "Nhiều lắm, tỷ như lúc ấy ở quê nhà ta có tên hiệu là Thử Bát, nhà rất nghèo, thế là trộm gà trộm chó, về sau trở thành giặc cỏ cướp đường, buôn bán muối lậu. Còn về mẫu thân ta, không bị bạch long gì đó đè lên trên người, ngược lại ta tận mắt thấy bà vụng trộm ngoại tình, chỉ là ta không lên tiếng, hán tử kia làm người không tệ, hơn cha ta nhiều, về sau vì cứu ta, hán tử kia bị dồn trong ngõ hẻm, lưng bị phỉ nhân chặt nát, miệng còn kêu ta chạy mau, ta có thể làm gì, chạy thôi, dù sao đến sau cùng, ta cũng không thể tìm được hung thủ đã giết hắn."
Bùi Tiền vừa thở dài, vừa xoay người hướng về phía Trần Bình An, sau đó đột nhiên chạy mau, bật cười ha hả nói: "Mẹ Ngụy Tiện...”
Trần Bình An quay đầu nhìn Bùi Tiêền vẻ mặt hoan thiên hỉ địa đang định bóc sẹo vết thương của người ta, lập tức giận nói: "Im mồm! Quay về xin lỗi"
Bùi Tiền sợ đến câm như hến. vành mắt đỏ lên. lâo tức chạy về đài ngắm cảnh, đang định mở miệng xin lỗi Ngụy Tiện, Ngụy Tiện lại cười lên vỗ vỗ đầu nó, nói: "Được rồi, khóc cái gì, chuyện có gì đâu. Lần sau đổi lại là ngươi mời ta ăn kẹo."
Bùi Tiền vội vàng đồng ý, nhưng vẫn cứ rụt rè liếc nhìn Trần Bình An trong phòng ốc, đi đứt rồi, hắn ta tức giận thật rồi.
Nó vội vàng ôm chặt bắp đùi Ngụy Tiện, nức nở nói: "Đợi lát nữa cha ta muốn ném ta xuống thuyền, ông nhất định phải chụp lấy ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận