Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1199: Miệng kêu Trân Bình An (6)

Chương 1199: Miệng kêu Trân Bình An (6)Chương 1199: Miệng kêu Trân Bình An (6)
Chương 1199: Miệng kêu Trần Bình An (6)
Nguy Tiện hết cách, quay đầu nhìn vào trong phòng, cười nói: "Thật không sao chứ.”
Trần Bình An do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu.
Nhưng vẫn đứng dậy nói với Bùi Tiền: "Lại đây."
Dẫn Bùi Tiền đến thư phòng cách vách, Bùi Tiền nhanh tay đóng cửa lại, lúc này mới rũ cụp đầu xuống, bộ dạng đáng thương nhận lầm tuyệt không trả treo, bị đánh tuyệt không đánh trả.
Trần Bình An trầm giọng nói: "Lão Ngụy có phải bằng hữu ngươi không? !”
Bùi Tiền suy nghĩ một lát, không dám nói hoang, thành thật hồi đáp: "Cũng coi như là một nửa."
Bùi Tiền vội vàng bổ sung: "Một nửa đã rất nhiều, Tiểu Bạch còn không được một nửa."
Trần Bình An hỏi: "Nói tới bằng hữu, trên hai quyển sách kia viết thế nào?"
Bùi Tiền không cần nghĩ ngợi mà nói liền: "Hữu trực, hữu lượng, hữu đa văn, ích hi. Trung cáo nhi thiện đạo chi, bất khả tắc chỉ, vật tự nhục. Nhật tam tỉnh hồ kỷ, dữ bằng hữu giao nhi bắt tín hồ? Quân tử đãi nhân dĩ thành..."
(Bạn có ích gồm ba loại: bạn ngay thẳng, bạn thành thực, bạn có kiến thức sâu rộng. ÐĐem lòng trung thành mà khuyên bạn làm điều tốt, không được thì thôi, đừng tự chuốc lấy nhục nhã. Mỗi ngày ta tự hỏi bản thân ba lần, kết giao bằng hữu có giữ chữ tín không? Quân tử lấy chân thành đối đãi người khác)
Bùi Tiền như đỗ đậu từ trong ống trúc ra, nói một lèo.
Trần Bình An hỏi: "Vậy ngươi làm được câu nào trong đó?" Bùi Tiền cúi thấp đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Trên sách nói chứ đâu phải ngươi nói."
Trần Bình An tức đến giậm chân.
Bùi Tiền nhẹ giọng nói: "Ta biết sai rồi, ngoài việc không nên đùa cợt lão Ngụy, lão Ngụy đối đãi với ta thành khẩn, ta cũng nên thành khẩn đối đãi ông ta."
Nghe vậy sắc mặt Trần Bình An mới hơi hơi chuyễn tốt, đen mặt lại nói tiếng: "Cầm lấy sách, đi tới đài ngắm cảnh đọc lớn tiếng cho ta."
Bùi Tiền hỏi: "Ta thuộc hét rồi, không cần cầm sách được không?”
Vừa thấy Trần Bình An lại sắp tức giận, Bùi Tiền lập tức xoay người bỏ chạy, nói đi lấy sách, bằng không thành ý không đủ, thẹn với thánh hiền.
Trần Bình An thở dài một hơi.
Lại nghĩ tới con sên nhỏ Cố Xán nơi ngõ Nê Bình.
Trên đài ngắm cảnh, Bùi Tiền hai tay giơ quyên sách lên cao cao, không cần giở sách mà bắt đầu lớn tiếng ngâm nga, lúc giả bộ lật sách, quay đầu mặt đầy vẻ đắc ý, nhẹ giọng cười nói với Ngụy Tiện: "Lão Ngụy, cha ta cảm thấy lần này ta đã biết nhận lỗi, nói rất đúng." Ngụy Tiện vươn ngón tay cái ra, tỏ ý khen ngợi.
Bùi Tiền lắc lắc đầu.
Két quả đầu bị người tát nhẹ một cái.
Bùi Tiền không dám quay đầu, khóc kêu nói: "Ta không dám, ta sai rồi, thật sự không dám...”
Chu Liễm ừ một tiếng, chắp tay quay đầu mà đi: "Được lắm, trẻ con dễ dạy, còn cứu được."
Bùi Tiền đột nhiên quay đầu, đang muốn liều mạng với lão vương bát kia, kết quả vừa khéo nhìn thấy Trần Bình An đi ra khỏi thư phòng, lập tức nuốt cục tức vào bụng, ngoan ngoãn quay đầu, tiếp tục đọc thuộc lòng.
Sau cùng Bùi Tiền vẫn lưu lại ở đài ngắm cảnh đọc sách, Tùy Hữu Biên sớm đã rời đi, Ngụy Tiện và Chu Liễm cũng lần lượt rời đi.
Thế là chỉ còn thừa lại Lô Bạch Tượng còn ngồi ở cạnh bàn, đối diện cùng Trần Bình An.
Lô Bạch Tượng cười hỏi: "Chủ công, ngươi không hỏi ta nội dung câu nói kia?”
Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, rót hai chén rượu, đưa cho Lô Bạch Tượng một chén, cười nói: "Muốn nói thì đã nói rồi ngươi không muốn nói, ta còn có thể làm gì."
Chu Liễm từng cho rằng sở dĩ Trần Bình An coi trọng Lô Bạch Tượng là bởi hắn là người đầu tiên nói ra câu nói kia, coi như là "Phản đồ" đi đầu.
Thực tế lại trái ngược, đến nay Lô Bạch Tượng vẫn chưa nói, là người sau cùng trong bốn người.
Lô Bạch Tượng thần sắc cổ quái, uống cạn chén rượu mới mở miệng: "Câu nói kia của ta so với ba người bọn hắn hẳn là có ý nghĩa nhất,"Xài tiền như nước chảy, có vui hay không?."
Trần Bình An đành chịu nói: "Đúng là ngữ điệu của người đó."
Lô Bạch Tượng hỏi: "Sau này có thể không kêu chủ công nữa được không?”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Vậy thì không được, nghe cũng vui tai mà."
Lô Bạch Tượng có thế nào cũng không ngờ sẽ nghe được đáp án như vậy, vốn cho là Trần Bình An rất có khả năng sẽ đồng ý yêu cầu của mình.
Trần Bình An ha ha cười nói: "Không cần kêu nữa, ta chỉ đùa thôi."
Lô Bạch Tượng chậm rãi đứng dậy, ôm quyền hành lễ, mỉm cười nói: "Trần Bình An lấy quốc sĩ đãi ta, Lô Bạch Tượng tất lầy quốc sĩ báo đáp."
Trần Bình An đành phải đứng dậy theo hắn: "Lời này đổi thành Chu Liễm nói ta nghe còn thấy quen, ngươi nói, nghe không quen lắm."
Lô Bạch Tượng cười cáo từ rời đi.
Trần Bình An một mình ngồi bên bàn, qua hồi lâu, tiếng đọc sách vẫn chưa ngừng lại, nói: "Về phòng đi."
Bùi Tiền chỉ đợi câu nói này, khép sách lại, vui vẻ chạy về phòng, đặt mông ngòi trên ghé, rót cho mình chén trà, giọng khàn cả lại: "Chết khát mắt."
Trần Bình An hỏi: "Không ghi hận ta chứ?”
"Hả?"
Bùi Tiền vẻ mặt ngơ ngác, thần sắc không giống giả bộ: "Vì sao?”
Trần Bình An cười không nói.
Bùi Tiền đáng thương nói: "Hôm nay có thể không chép sách được không, leo nhiều bậc thềm quá, mỏi lắm."
Ba một tiếng, Trần Bình An dán phù lục lên trán Bùi Tiền: "Tám Bảo tháp trấn yêu phù này, cho ngươi."
Bùi Tiền đang muốn hoan hô, Trần Bình An đã nói: "Về phòng chép sách đi."
Bùi Tiền thoáng suy xét, cảm thấy mình kiếm được lời lớn, lần nữa đeo túi bao, tay cầm Hành Sơn Trượng, nhảy nhảy nhót nhót đi chép sách.
Trần Bình An đi tới đài ngắm cảnh.
Đây là lần thứ máy ngài trên đò ngang tiên gia?
Tùy Hữu Biên nhắm mắt dưỡng thần ở trong phòng, thanh kiếm Si Tâm đặt trên bàn càng lúc càng phong mang, dưỡng kiếm thời gian dài như vậy, Tùy Hữu Biên có thể cảm nhận rõ nét cỗ kiếm ý đang du tâu trong vỏ kiếm.
Kiếm ý, chứ không phải kiếm khí.
Sau đại chiến đêm đó, nàng theo gót Trần Bình An rời khỏi miếu hoang.
Hai người đối thoại một phen.
Giọng điệu Trần Bình An rất không khách khi.
"Hai đồng tiền Kim Tỉnh, ta có thể không cần ngươi trả lại, nhưng từ nay về sau, ba người Ngụy Tiện Chu Liễm và Lô Bạch Tượng tiêu tiền đồng Kim Tỉnh của ta, trả hay không trả cũng không cần thiết, nhưng ngươi nhất định phải trả, chẳng qua lúc nào trả thì ta không quan tâm. Chỉ là ta phải nói rõ ràng, lời xấu nói trước, tránh để đến lúc đó ngươi trở mặt với ta."
Có vài lời nói khiến người ta hoài nghi.
"Ngươi đừng cảm thấy ta không có tư cách bàn tu hành và kiếm đạo với ngươi, ta gặp qua hai kiếm tu có kiếm thuật và kiếm ý gần như mạnh nhất dưới gầm trời này. Ta tuy luyện kiếm chưa lâu, nhưng ta đã biết kiếm ý và kiếm thuật cao nhất trong tòa thiên hạ này ở chỗ nào, từng bước ởi tới đó là được."
Có vài lời nói lai rÁt mơ hồ. "Chuyện tu hành chú trọng khấu tâm quan. Bốn người các ngươi đều đã từng là thiên hạ đệ nhất nhân của Ngẫu Hoa phúc địa, mỗi người có con đường riêng mà mình muốn đi, hơn nữa còn đi rất kiên định, tỷ như Tùy Hữu Biên ngươi một lòng muốn kiếm thuật thông thần. Chí hướng càng cao xa, hiện tại ngươi lại càng tuyệt vọng. Nhưng tin tưởng ta, trời không tuyệt đường sống của ngươi!”
Sau cùng Tùy Hữu Biên hỏi dò Trần Bình An vì sao chỉ riêng nàng nhất định phải đền lại đồng tiền Kim Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận