Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1423 - Tiểu Sư Thúc Và Tiểu Cô Nương (3)



Chương 1423 - Tiểu Sư Thúc Và Tiểu Cô Nương (3)




Cho nên Lý Bảo Bình thường xuyên có thể nhìn thấy người già lưng còng, người hầu đỡ, hoặc là một mình chống gậy mà đi, đi đốt hương.
Số lần dạo chơi nhiều, Lý Bảo Bình liền biết thì ra cung nữ có tư cách và sự từng trải nhiều nhất, được coi là nội đình mỗ mỗ, là nữ quan lớn tuổi hầu hạ hoàng đế hoàng hậu, trong đó lão cung nhân mỗi ngày sáng sớm chải đầu cho hoàng đế, địa vị tôn vinh nhất, có một số còn có thể được ban danh hiệu “phu nhân”.
Ở phía đông kinh thành, có phường thị lớn nhất Đại Tùy, cửa hàng đông đúc, xe ngựa lui tới, dòng người tức dòng tiền. Trong đó lại có hiệu sách Lý Bảo Bình thích đi dạo nhất, một ít chưởng quầy tiệm sách to gan, còn có thể vụng trộm buôn bán một ít bộ sách theo luật pháp triều đình là không được phép xuất quan xuất cảnh. Sứ tiết các nước phiên thuộc, thường thường sẽ phái người hầu lén mua, nhưng vận khí không tốt, một khi gặp phường đinh tuần tra, sẽ bị kéo đi nha môn chịu liên lụy.
Trong ba năm này.
Tiểu cô nương mặc kệ áo bông hay là quần áo, luôn một mảng màu đỏ thẫm, từng đỡ rất nhiều lão nhân tập tễnh đi đốt hương, giúp trẻ con đứng ở dưới cây khóc lớn trèo cây lấy con diều, cùng nhau đẩy xe cho xe trâu chứa than củi lún vào trong tuyết lớn bùn lầy, cùng lão ông quần áo tả tơi, từng xem lão nhân chỗ góc phố chơi cờ, ở những cửa hàng đồ cổ kiễng gót chân, hỏi chưởng quầy giá những văn án thanh cung kia, ở dưới cầu hình vòm ngồi ở trên bậc thang, nghe câu chuyện của các tiên sinh kể chuyện, vô số lần ở phố lớn ngõ nhỏ sát vai mà qua với các gánh buôn gồng gánh, còn khuyên can tách đám trẻ con đang đấm đá vật nhau ở trên mặt đất ra...
Tiểu cô nương từng nghe tiếng còi gắn trên thân bồ câu du dương trên không kinh thành, tiểu cô nương từng xem con diều đẹp đẽ lắc lư, tiểu cô nương từng ăn vằn thắn cảm thấy ngon nhất trên đời này, tiểu cô nương ở dưới mái hiên tránh mưa, ở dưới cây tránh nắng gắt, ở trong gió tuyết hà hơi sưởi ấm mà đi...
Hôm nay Lý Bảo Bình lại đi dạo hiệu sách, trên đường, cơm trưa là ăn một tiệm cơm nhỏ giá rẻ mà đồ ngon, trên đường về, đổi một quán mỳ ngõ nhỏ tay nghề tổ truyền, lão chưởng quầy cùng bà chủ đều rất quen thuộc với nàng, thường xuyên nói muốn tính tiền rẻ chút, nếu không dứt khoát không thu tiền, nhưng Lý Bảo Bình đều không đáp ứng, nói có thể lần sau phải rẻ nha, chỉ là lần sau của mỗi lần, hai tiệm ăn đều chưa có một cơ hội như vậy, lâu ngày, cũng chỉ cho là tiểu cô nương nói khách khí, không muốn để bọn họ làm ăn nhỏ kiếm ít đi mấy đồng tiền, chỉ là bọn họ thật ra đều muốn cười, gặp khách nhân đáng yêu lại có hiểu biết như vậy, bọn họ cho dù kiếm tiền không dễ dàng gì cũng sẽ không so đo chút tiền đó.
Trong hoàng hôn.
Bóng người Lý Bảo Bình chạy vội xuất hiện ở trên đường cái kia ngoài cửa thư viện Sơn Nhai.
Tiểu cô nương cảm thấy trên sách nói năm tháng như thoi đưa, thời gian qua nhanh, tựa như không quá đúng nha, sao đến chỗ cô, thì đi chậm rãi, sốt ruột chết người?
Một tiểu cô nương váy đỏ trong mắt như chỉ có phương xa, nhanh nhảu đánh tiếng với lão phu tử trông cửa xong, lao vút qua.
Lão tiên sinh đang ngủ gật nhớ tới một chuyện, hướng bóng lưng kia hô: “Tiểu Bảo Bình, quay lại đây!”
Lý Bảo Bình chưa dừng thân hình, hai tay vung lên, đạp bước tại chỗ, quay đầu nhìn lão phu tử đang hướng mình vẫy tay, liền chạy giật lùi, thế mà chạy cũng không chậm...
Lý Bảo Bình chạy giật lùi về cửa, đứng lại, hỏi: “Lương tiên sinh, có việc gì sao?”
Lão tiên sinh họ Lương tò mò hỏi: “Ngươi đi trên đường có gặp được người quen không?”
Lý Bảo Bình mở to mắt, lắc đầu nói: “Không có ạ.”
Lão tiên sinh cười hỏi: “Vậy ngươi hôm nay có phải không từ phố Cỏ Tranh bên kia rẽ vào hay không?”
Lý Bảo Bình gật đầu nói: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Lão tiên sinh cười tủm tỉm hỏi: “Bảo Bình à, trước khi trả lời vấn đề của ngươi, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, ngươi có cảm thấy học vấn của ta có lớn hay không?”
Lý Bảo Bình nghĩ nghĩ, “Nhỏ hơn Mao sơn chủ một chút.”
Lão tiên sinh nhất thời bị vị tiểu cô nương thật thà này làm nghẹn họng nói không ra lời.
Nhưng đổi góc độ để suy nghĩ, tiểu cô nương mang mình ra so sánh với một vị thánh nhân thư viện nho gia, như thế nào cũng là lời hay nhỉ?
Vì thế tâm tình lão tiên sinh không tệ, liền nói cho Lý Bảo Bình có người trẻ tuổi đến thư viện tìm cô, đầu tiên là đứng ở cửa rất lâu, sau đi khách xá cất hành lý, lại tới bên này hai lần, một chuyến cuối cùng là nửa canh giờ trước, đến rồi thì không đi nữa.
Lão tiên sinh cười nói: “Ta khuyên hắn không cần sốt ruột, tiểu Bảo Bình của chúng ta đã quen dạo chơi, đối với kinh thành không khác gì nhà của mình, khẳng định không lạc đường được đâu, nhưng người nọ vẫn đi tới đi lui ở trên con đường này, về sau ta cũng sốt ruột thay hắn, liền nói với hắn ngươi bình thường đều là từ phố Cỏ Tranh bên kia rẽ tới, nhắm chừng hắn ở phố Cỏ Tranh bên kia chờ ngươi, không thấy ngươi, mới lại tiến lên một quãng đường, muốn sớm nhìn thấy bóng người của ngươi, cho nên hai người các ngươi mới không gặp được nhau. Không sao, ngươi ở chỗ này chờ đi, bảo đảm hắn sẽ nhanh chóng quay lại.”
Lý Bảo Bình đột nhiên xoay người, muốn chạy vội đi.
Lão tiên sinh vội nói: “Tiểu Bảo Bình, ngươi muốn đi phố Cỏ Tranh tìm hắn à? Cẩn thận hắn vì tìm ngươi, rời phố Cỏ Tranh đã xa, lại nhỡ đâu hắn không quay về đường cũ, các ngươi chẳng phải là lại bỏ lỡ nhau? Như thế nào, các ngươi tính chơi trốn tìm à?”
Lý Bảo Bình sốt ruột như là kiến bò trên chảo nóng, xoay quanh tại chỗ.
Đây là cảnh các phu tử thư viện chưa bao giờ gặp.
Lý Bảo Bình lã chã chực khóc, đột nhiên la lớn: “Tiểu sư thúc!”
Tâm thần lão phu tử chấn động, nheo mắt, nhìn về phía cuối đường cái.
Có một bộ đồ trắng, bóng người như một dải cầu vồng từ phố Cỏ Tranh bên kia rẽ vào trong tầm nhìn, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn lướt đến, nháy mắt đã tới.
Sau khi người trẻ tuổi kia nhẹ nhàng đứng lại, hai tay áo trắng như tuyết, vẫn phiêu đãng gió lốc, tựa như trích tiên nhân phong lưu.
Hắn đứng ở trước mặt tiểu cô nương áo đỏ, nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư thúc đến rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận