Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 590: Trăng tròn trăng khuyết (10)

Chương 590: Trăng tròn trăng khuyết (10)Chương 590: Trăng tròn trăng khuyết (10)
Chương 590: Trăng tròn trăng khuyết (10)
Điều này làm cho thiếu niên cao lớn họ Lưu an lòng vài phân.
Thiếu niên chính là Lưu Tiện Dương, thiếu niên dương quang từng tuyên bố với bằng hữu tốt nhất của mình, nhát định sẽ không chết ở quê hương địa phương nhỏ như vậy. Sau đó sau khi hắn rời khỏi quê nhà, quả thực rất nhanh đã thấy được đại sơn giống như còn muốn cao hơn trời, biển lớn xanh thẳm mênh mông vô bờ, sẽ có vô số phi ngư ngũ sắc mọc cánh bay lượn trên biển, sẽ có các loại tinh quái thường lui tới ở trong mây, thậm chí còn có tiên nhân chậm rãi ngự kiếm, ở không trung tiêu sái đi xa.
Ngay từ đầu không phải hắn không lo lắng, lo lắng cái gì thuần nho Trần thị, sẽ giống như Thanh Phong thành Hứa thị, Chính Dương sơn Bàn Sơn Viên, âm thầm thèm nhỏ dãi bộ kiếm kinh kia của hắn, bộ kiếm kinh kỳ quái có thể để cho hắn tỉnh cũng luyện kiếm, mộng cũng luyện kiếm.
Nhưng mà Lưu Tiện Dương nhanh chóng đánh mắt ý niệm này trong đầu, bởi vì sau khi hắn đặt chân đến gia tộc Trần thị, một vị lão nhân khí độ nho nhã, nghe nói là chưởng bảo lão tổ của Toánh Âm Trần thị liền một hơi đưa cho hắn một cây chiết phiến được làm từ thần tiêu trúc của Thanh Thần Sơn, loại thần tiêu trúc này quý hiếm đến cực điểm, là một trong những chát liệu tốt nhát để đuổi tà ma tiên. Chỉ cần là tinh quái quỷ mị sinh trưởng nơi thế gian, toàn bộ đều sợ hãi pháp khí chế từ thần tiêu trúc.
Một con cật mặc ngư phẩm tướng cực cao, vật ấy được thế tộc tiên gia chăn nuôi ở bên trong đồ rửa bút, ăn mực mà sống. Trăm năm sau trên lưng sẽ mọc ra một sợi tơ vàng, năm trăm năm sau có hy vọng trở thành mặc long, trở thành "mặc bảo" người đọc sách tha thiết ước mơ, hầu như toàn bộ thư hương môn đệ đều biết nuôi dưỡng vật ấy, nhưng mà cật mặc ngư yêu cầu cực cao đối với mực nước, nếu không thà rằng đói chết bản thân cũng không nguyện nhường nhịn.
Cuối cùng còn có một luồng phiên thư phong.
Lưu Tiện Dương nhớ rõ ràng, lúc ấy cho dù là Trần Đối đích nữ gia tộc mắt cao hơn đỉnh, sau khi thấy luồng thanh phong đó, cũng rất là bát ngờ, thậm chí còn có chút ghen tị nhè nhẹ.
Đối với những thứ này, Lưu Tiện Dương đương nhiên rất thích thú, nhưng mà còn xa mới có thể nói là mừng rỡ như điên.
Lưu Tiện Dương biết gốc rễ để mình sống yên vẫn là bộ kiếm kinh kia, cho nên Lưu Tiện Dương mỗi ngày trừ việc đúng hạn đi Trần thị học thục nghe giảng bài, chính là ở trong nhà tu hành kiếm pháp.
Thiếu niên cao lớn đã nhìn thấy núi cao cùng đại thủy.
Một bước tiếp theo, hắn nghĩ phải dựa vào bản lãnh chính mình, đi ngự kiếm lướt qua đỉnh đại sơn, ngự kiếm đi đến cuối đại thủy!
Một ngày nào đó hắn sẽ gặp lại tên họ Trần kia, có thể cùng hắn chém gió bên ngoài thiên đại địa đại.
Có đôi khi Lưu Tiện Dương sẽ thấy hơi lo lắng, nếu một ngày nào đó mình về lại tòa trấn nhỏ kia, có khi nào Trần Bình An đã trở thành một anh nông dân luống tuổi, sớm cưới vợ sinh con? Lưu Tiện Dương đương nhiên có thể sẽ không vì vậy mà không nhận thức huynh đệ này của hắn, nhưng mà Lưu Tiện Dương rất sợ rất sợ thời điểm kia, hai người có thể sẽ ngồi trên Thanh Ngưu Bối, trò chuyện trò chuyện, tán gẫu những chuyện đã qua, cuối cùng trở nên không còn gì để nói nữa.
Có một số tâm sự trong lòng, lúc ấy Lưu Tiện Dương cố ý đi thực vội vàng, cố ý tránh né Trần Bình An, bởi vì sợ hãi khi chia tay, sẽ không kiềm nỗi mà rơi nước mắt, khiến người ngoài là Trần Đối chê cười, sẽ xem thường Lưu Tiện Dương hắn, hơn nữa những lời trong lòng này, là một ít ngôn ngữ chịu thua, Lưu Tiện Dương lúc ấy còn có chút không được tự nhiên, cho nên đến cuối cùng cái gì cũng không nói.
Hiện tại Lưu Tiện Dương thực hối hận.
Lẽ ra hắn nên thoải mái nói với Trần Bình An, trừ chuyện nung gốm ra, ngươi không bằng ta, còn lại Lưu Tiện Dương ta dạy cho Trần Bình An ngươi nhiều trò linh tỉnh như vậy, câu cá, mộc cung, lên núi bấy thú, trèo đèo lội suối, có chuyện nào mà cuối cùng Trần Bình An ngươi làm được tốt hơn so với Lưu Tiện Dương ta?
Gia tộc Toánh Âm Trần thị phạm vi rộng lớn trăm dặm, thời điểm Lưu Tiện Dương có thời gian rảnh, sẽ một hơi đi đến con đường kia, trải qua từng tòa đền thờ lâu, đi đến bên cạnh một con sông lớn, trên một vách đá tương tự Thanh Ngưu bối, ngồi một mình ngây người, một khi ngồi xuống có thể ngồi hết nửa ngày quang âm, điều này đối với thiếu niên cao lớn hăng hái luyện kiếm mà nói, thật sự là một chuyện rất xa XỈ.
Hôm nay khi hoàng hôn, Lưu Tiện Dương lại ngồi ngây ngốc hai canh giờ, sau khi đột nhiên hoàn hồn, tính đứng dậy quay về, đường về còn hơn mười dặm phải đi bộ, hơn nữa trong vòng phạm vi ngàn dặm, nếu không có việc bất thường, không cho bát luận kẻ nào ngự phong lăng không, tương tướng công khanh cần xuống ngựa mà đi, quy củ này Trần thị đã duy trì truyền thừa cả ngàn năm.
Ra khỏi gia tộc, khả năng vẫn sẽ có một số đệ tử Trần thị, ở bên ngoài tỏ ra kiêu căng, thậm chí sẽ làm một ít chuyện xấu vi phạm lễ nghi, dù sao gia tộc quá lớn, khó tránh khỏi ngư long hỗn tạp, nhưng chỉ cần ở trong gia tộc, toàn bộ không dám có chút vượt qua quy củ. Nhất là thời gian hàng năm tế tổ, vô số con cháu Trần thị đều trở về, trên đường lớn, tất cả đều là người đi đường, đúng, chính là người đi đường, hơn nữa mọi người hầu như tất cả đều là người đọc sách nho sam, lưng đeo ngọc bội, trang phục vô cùng đơn giản.
Lưu Tiện Dương từng xa xa nhìn thấy một lần, tiếng ngọc bội đánh, thanh âm leng keng. Điều này làm cho thiếu niên mở rộng tầm mắt, so với nhìn thấy núi cao đại thủy, còn muốn rung động lòng người hơn.
Lưu Tiện Dương vừa đứng lên, liền phát hiện một vị nho sĩ đầu bạc dáng người gây yếu chậm rãi đi lên dốc đá, Lưu Tiện Dương chắp tay hành lễ, nhìn không ra quân tử hay không, lão nho sinh thân phận hiền tài, sau khi dừng chân lại thì cười hoàn lễ. Nếu là ở địa phương khác của Sa Bà châu, quân tử hiền tài là tồn tại tương đương hiếm lạ, nhưng tại Toánh Âm Trần thị nhân tài xuất hiện lớp lớp này, nếu không có một thân hiền tài, quả thực sẽ cảm thấy ngượng ngùng ởi ra khỏi cửa chào hỏi người khác.
Lão nhân đứng ở bên cạnh Lưu Tiện Dương, nhìn phía sông lớn chảy cuồn cuộn, nhẹ nhàng dậm chân, dẫm nát mặt trên vách đá, cười mở miệng nói: "Biết khói thạch nhai này tên gì không?”
Lưu Tiện Dương đành phải dừng lại bước chân, lắc đầu nói: "Không biết."
Lão nhân cười nói: "Trên sách có ghi lại, bên bờ sông Toánh Âm Trần thị có hòn đá, hình dạng kỳ quái, tên là sơn quỷ. Từng có một vị thi tiên ở đây ngâm thi từ, chỉ tiếc không truyền lưu ra ngoài, thật là chuyện ăn năn. Một ly ai nâng? Cười ta túy hô quân, thôi ngôi (*) chưa khởi, uống cạn sơn điểu. Canh tư sơn quỷ thổi đèn réo, kinh đảo thế gian nữ nhân..."
(*) Thôi ngôi: cao ngất, núi đá lẫn đất cũng gọi là thôi ngôi. Nhà Tống gọi cái bình rượu là ngôi. Quân hầu thân của ông Hàn Thế Chung, ông Nhạc Phi đều gọi "bối ngôi quân" nghĩa là quân vác bình rượu hầu tướng vậy.
Lão nhân tự mình ngâm tụng những thi từ chưa từng truyền lại đời sau, vẻ mặt phiền muộn, tràn ngập hoài niệm hàm xúc,""Thần giao tâm hứa, đợi vạn dặm cùng quân, quất roi loan phượng, tụng ta thiên phú xa. ' Thật ra thiên thi từ này, đặt giữa phần đông thi thiên của vị thi tiên kia, không coi là thượng thừa nhát, nhưng mà lúc ấy ta đứng ở nơi đó của ngươi, thi tiên thì đứng ở chỗ ta này, lúc ấy tuổi ta còn nhỏ thôi, sau khi nghe qua, liền cảm thấy thật sự hay, cho dù đã nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn là cảm thấy rất hay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận