Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1200: Miệng kêu Trần Bình An (7)

Chương 1200: Miệng kêu Trần Bình An (7)Chương 1200: Miệng kêu Trần Bình An (7)
Chương 1200: Miệng kêu Trần Bình An (7)
Khi đó gã kia thần sắc nghiêm túc, trả lời: "Ta có yêu thích một cô nương, lần sau khi ta đi tìm nàng áy, nàng ấy sẽ kiểm đếm của cải của ta, lỡ như sổ sách không đúng, lại là vì một nữ tử khác, ta biết giải thích làm sao với nàng?”
Kiếm khí Trường Thành, đại chiến hạ màn một khoảng thời gian.
Trong màn đêm, hai vằng trăng lơ lửng giữa trời.
Trên tâu mã đạo, bên hai ngôi nhà tranh mới cũ to nhỏ, Trữ Diêu ngồi ở cửa nhà đối diện tường thành, Áp Y đao và Hòe Mộc kiếm đặt ở trên gối, suy nghĩ xuất thần.
Trần Thanh Đô đi tới bên người Trữ Diêu, ngồi xếp bằng xuống, nói: "Bây giờ đã tạm thời rảnh rỗi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Trữ Diêu nghi hoặc quay đầu.
Lão nhân cười nói: "Thanh trường khí kiếm kia, ta vốn định tương lai sẽ có ngày tặng cho ngươi."
Lão nhân khoát khoát tay, ngăn Trữ Diêu mở miệng: "Nhưng lần này thế công Yêu tộc cực kỷ quái lạ, ta sợ tặng ngươi lại thành tai họa. Vừa khéo Trần Bình An muốn trùng kiến Trường Sinh kiều, ta liền để hắn vác theo kiếm Trường Khí đi Đồng Diệp châu tìm Quan Đạo Quan, trước lúc mượn kiếm ta đã nói rõ với hắn, đeo kiếm Trường Khí, có rất nhiều lợi ích, nhưng mà chỗ không tốt cũng rất nhiều, phải gánh nhân quả, là đại nhân quả giữa Trữ Diêu và Yêu tộc."
Trần Thanh Đô mỉm cười nói: "Đứa nhóc đó... Lần đầu tiên lộ ra ánh mắt và sắc mặt khác thường, dù là lúc hắn chiến cùng Tào Từ, chúng ta ở bên cạnh nhìn hắn thua liên tiếp ba trường, ánh mắt Trần Bình An đều chưa từng sáng ngời như vậy. Đúng là khiến người nhớ mãi không quên."
Trần Thanh quay đầu hỏi: "Trữ nha đầu, sao ngươi không tức giận? Không trách ta vẽ rắn thêm chân, khiến hắn gánh nguy hiểm?"
Khóe môi Trữ Diêu vễnh lên: "Tức giận? Ta không tức giận. Ta là Trữ Diêu! Hắn là Trần Bình Anl"
Ý khí chất ngắt.
Như thể đang nói, người mà Trữ Diêu ta ưa thích nguyện ý làm như vậy, ta đây không ngạc nhiên chút nào! Trần Thanh Đô nhảy xuống đầu tường, đi tới hướng nhà tranh, nói: "Trời tối đen còn gặp phải một kiếm này, ta cũng là tự mình chuốc lấy khổ."
Trữ Diêu hai tay nâng má, bắt đầu nhớ tới hắn.
Mặt nàng hiện đầy ý cười kiêu ngạo.
Chậc, ánh mắt ta sao mà tốt như vậy được nhỉ?
Nàng đột nhiên nhíu mày, nhớ tới lần đối thoại ở hẻm Nê Bình: "A? Đến sau cùng vẫn là ta không tinh ÿý2
Nàng đứng dậy, thu lại Áp Y đao và Hòe Mộc kiếm, sau đó học theo tên đần độn kia, bắt đầu ra quyền, miệng lắm bảm nói: "Một cánh tay của Trữ Diêu ta có thể đánh năm trăm tên đại kiếm tiên Trần Bình An!"
Nàng dừng bước xoay người, nhìn về phía Man Hoang Thiên Hạ, hai tay khoanh trước ngực, thần thái bay bổng: "Thử hỏi các ngươi có sợ không? !"
Lão đại kiếm tiên Trần Thanh Đô đột nhiên im bặt ý cười, hay quá, nếu có một ngày như vậy, dưới gầm trời ai dám không sợ?
Hôm đó ở bến cảng Thiên Khuyết Phong. Khương Thượng Chân hỏi Trần Bình An một câu hỏi nhỏ sau cùng.
"Vì sao phải để ý quan cảm của những đệ tử Thanh Hỗ cung kia? Hơn nữa ngươi còn... muốn lưu lại ấn tượng tốt cho bọn họ? Âm mưu điều gì? Có cần thiết không?"
Khương Thượng Chân đương nhiên nhìn xuyên qua được Chướng Nhãn pháp, biết pháp bào Kim Lễ và hồ lô dưỡng kiếm đều không tầm thượng.
Nhưng thứ thực sự khiến Khương Thượng Chân cảm thấy kỳ quái lại là chiếc trâm bach ngoc Trần Bình An cắm trên búi tóc, chất liệu bình thường.
Hắn mới để ý, rồi phát hiện trên ngọc trâm khắc dấu tám chữ tiểu triện.
Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc.
Trên đường đi tới Lão Long thành Bảo Bình châu, chiếc thuyền này của Thiên Khuyết Phong Thanh Hồ cung còn phải ngừng ở ba bến đò, bến cuối cùng ở mặt bắc chính là bến Thường Xuân nằm ngoài sơn môn Đồng Diệp Tông, nơi đây bón mùa đều mát mẻ như xuân.
Có điều hiện nay Trần Bình An chỉ muốn an ỗn đi tới Lão Long thành, lúc qua ba bến cảng dọc đường, cộng với gần một tuần dừng trong bến, hắn thủy chung không cho Bùi Tiền rời thuyền đi ra ngoài bến dạo chơi, tiêu nha đầu chỉ có thể dời ghế ra đài ngắm cảnh, mắt mong chờ nhìn cảnh tượng phòn vinh nhốn nháo trong bến, thỉnh thoảng Ngụy Tiện lại đi qua nói chuyện với Bùi Tiền mấy câu.
Chẳng qua tuy chưa rời thuyền, Trần Bình An lại nhờ trưởng lão quản sự Thanh Hỗ cung mua giúp rất nhiều vật phẩm, bốn người Ngụy Tiện đều liệt kê ra một danh sách, cùng lúc giao cho quản sự. Ngụy Tiện muốn một ít thư tịch về phong thổ nhân tình các nơi, Lô Bạch Tượng mua một chiếc đàn cổ ngự chế do vương triều nhân gian tuồn ra ngoài cung, Tùy Hữu Biên không đề ra yêu cầu gì, vẫn bộ dạng chỉ cần một kiếm là đủ, Chu Liễm ngược lại đưa ra một chuỗi dài danh sách thư tịch, kết quả Trần Bình An thẳng thắn kêu Chu Liễm thu về, nói bến đò tiên gia không bán những sách này, đến Lão Long thành tự mình đi chợ sách vơ vét là được, Chu Liễm bóp cổ tay than thở, chỉ đành chịu thôi, thì ra lão nhân khom còng tưởng muốn mua một đống lớn, riêng nhìn tên sách trên giấy da đầu Trần Bình An đã tê rần, may mà không giao cho quản sự, đúng là quá mát mặt.
Trần Bình An trừ luyện tập ba cơ sở của Hám Sơn Quyền là đi, đứng, ngủ ra thì kiếm thuật được ghi chép trong đó hắn cũng không chếnh mảng, dù sao hai thứ này có thể cùng lúc luyện tập, ngoài ra còn có nghiên cứu đạo khẩu quyết tiên gia tuy pháp quyết cực kỳ thượng thừa, nhưng mà thế gian luyện khí, sợ nhất không bột đố gột nên hồ, có một thân thủ nghệ tuyệt luân lại không cách nào xuống tay. Bởi Trần Bình An không luyện phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm thành bản mạng phi kiếm cho nên chỉ cần dưỡng kiếm là được, lại có "Khương Hà" làm nơi dưỡng kiếm, vừa hiệu quả lại đỡ tốn sức, nhưng một khi tự mình luyện hóa vật bản mạng, số lượng và giá trị thiên tài địa bảo cần dùng quả thật khiến người liu lưỡi, phẩm tướng càng cao càng là không đáy.
Vị quán chủ Quan Đạo Quán Đông Hải đạo nhân kia để Lô Bạch Tượng chuyển lời cho mình, nói "xài tiền như nước chảy”, trừ trêu chọc ra, cũng là sự thực không cách nào chối cãi. Hiện nay Trường Sinh kiều đã xây dựng được hơn phân nửa, cửa phủ mở rộng, nghênh tiếp khách bát phương tới, càng là thân ở động thiên phúc địa linh khí dạt dào, Trần Bình An lại càng nguy hiểm, cho nên trên cầu đá Thanh Cảnh Sơn gần Thiên Khuyết Phong, Trần Bình An mới bị té ngã nhào, lúc đó hắn còn không cách nào có thể hoàn toàn giá ngự pháp bào Kim Lễ đi ngăn trở linh khí tuôn vào như thiết ky hồng lưu, linh khí và chân khí võ phu thuần túy trong cơ thể xung khắc, mới dẫn đến mắt đi khống ché.
Linh khí mà pháp bào Kim Lễ có thể thu nạp, chuyển hóa dù nhiều đến máy, cuối cùng cũng có bình cảnh, một khi Kim Lễ tích đầy nước, mặc cho linh khí xông vào các khí phủ khiếu huyệt trong cơ thể, lập tức cảnh giới võ đạo Trần Bình An sẽ hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận