Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1279: Sơn Trạch Tán Tu Lộ Tử Dã (2)

Chương 1279: Sơn Trạch Tán Tu Lộ Tử Dã (2)Chương 1279: Sơn Trạch Tán Tu Lộ Tử Dã (2)
Chương 1279: Sơn Trạch Tán Tu Lộ Tử Dã (2)
Lữ Dương Chân cùng hai dã tu lâm thời kết bạn du lịch tầm bảo, sau khi nghe nói lý do hiên ngang lẫm liệt này, lúc ấy nếu không phải sợ hãi tu vi Kim Đan của người này, bằng không đều sẽ cười ra tiếng.
Sở dĩ hắn và hai người đó tạm thời kết minh, cùng nhau du lịch lãnh thổ Thanh Loan, Khánh Sơn mấy nước, là do trong hai vị huynh muội tán tu này có một người là địa sĩ hiếm thấy.
Lúc này, huynh muội hai người này đã lặng yên tới gần hắn.
Lần này có thể được chia một chén canh từ trong đĩa đồ ăn của tu sĩ Kim Đan, Lữ Dương Chân và vị nữ tu sĩ kia không thể không có công. Lữ Dương Chân am hiểu trận pháp, có thể áp chế động tĩnh khi địa ngưu xoay người đến, để tránh trêu chọc sức chú ý của tiên gia chính thống, kết quả là đoàn người bận rộn cả buổi, đánh sống đánh chết với một con súc sinh, lại sắp làm áo cưới cho người khác.
Mà thuật nữ tu sĩ này am hiểu là điều kiện tiên quyết quan trọng Kim Đan Địa tiên nguyện ý kêu gọi ba người, vị thần tiên này chỉ là đại khái quây ra chỗ địa ngưu ấn náp, phương vị cụ thể thì vẫn tìm mãi không được, cho nên vị nữ tu sĩ không giỏi chiếu đấu này mới có đất dụng cõ
Nữ tử quần áo tươi sáng, bộ dáng phụ nhân, ngũ cảnh luyện khí sĩ, tư chất không coi là tốt, chỉ là ở trong dã tu coi như không tệ rồi, ấn tượng của cô đối với Lữ Dương Chân không tệ, lần này tham dự mưu tính của một vị Kim Đan Địa tiên, may mà có huynh muội hai người bọn họ coi như đối xử thẳng thắn thành khẩn với Lữ Dương Chân, dùng gợn sóng tâm hồ nhỏ giọng hỏi: "Lai giả bát thiện, rõ ràng là bạn của hai người kia, như thế nào cho phải?"
Lữ Dương Chân lau mặt,"Yên lặng chờ xem biến hóa đi."
Nữ tử gật gật đầu, lần bao vây tiễu trừ này, cô xem như người siêu nhiên nhất, sau khi đại chiến mở màn, còn nhàn nhã hơn so với ca ca cô với Lữ Dương Chân, thậm chí có thể nói là không có việc gì.
Bởi vì cô là một địa sĩ bàng chi của âm dương gia.
Ca ca của nữ tử này, tráng hán tám thước, cầm rìu lưỡi to, mặc một bộ khải giáp màu xanh khắc dấu rất nhiều phù lục, mặt đầy vết máu, nhưng may mà đều là chút ngoại thương da tróc thịt bong, duyên số tình cờ, hắn đi con đường binh gia tu sĩ, nhưng cũng chỉ là được cái vẻ ngoài mà thôi, đơn giản là có quyển bí tịch thất truyền rèn luyện thể phách, ngưng thần có hồn tiên gia hạng ba, cộng thêm ngày xưa dốc hết tài lực, mua bộ linh khí bảo giáp này, lúc này mới như hỗ thêm cánh, rất có uy danh ở vùng biên cảnh Khánh Sơn quốc.
Nhưng người thật sự kiếm tiền, lại không phải vị tráng hán mặc giáp chiến lực không tầm thường này, mà là muội muội địa sĩ kia của hắn.
Luyện khí sĩ trên núi, nhất là sơn trạch dã tu không có sư môn truyền thừa, có rất nhiều học vấn về chuyện tầm bảo.
Trừ cái gọi là đại đạo cơ duyên đánh bậy đánh bạ mà có được, còn có thể tìm kiếm dấu vết đề lại từ trong huyện chí địa phương, cộng thêm các bản đồ hình thế phong thuỷ nha môn quan phủ cất giữ bí mật, cần thực địa xem xét, dò hỏi tiều phu, ngư dân những người dân địa phương thường xuyên trèo non lội suối, mới có cơ hội tìm được cơ hội phát tài.
Cái này cần bọn tướng quan, địa sĩ đến giúp đỡ mở núi hỏi đường. lướng quan, tương truyền có thể thấy rõ tướng mạo thiên địa, có thể lấy tinh tượng bói toán khí số con người, khí vận quốc gia. Địa sĩ, giỏi về tầm long điểm huyệt, nhất là cảm nhận cực kỳ sâu sắc đối với sự khác thường rất nhỏ của linh khí.
Tìm được rồi, lại có cửa ải phải qua, thiên tài địa bảo thế gian, thường thường có quỷ thần tinh quái quản lý nghiêm mật.
Mà đây luôn là cửa ải khó khăn trí mạng nhất của sơn trạch dã tu, tán tu thường thường một mình một ngựa, một người độc hành, không giống các môn phái đỉnh núi kia có được thần tiên động phủ, một khi phát hiện những địa điểm này, có thể dốc cả ô, thật sự nếu không làm được thì sẽ tìm một hai tiên gia đỉnh núi khác thế giao quan hệ, cho nên cực ít thất thủ. Mà tán tu một khi xác định không thể ăn mảnh thành công, cũng chỉ có thể tìm người kết phường, bằng không vô cùng có khả năng
Còn về chuyện vì sao không tìm môn phái tiên gia trên núi, chẳng phải là khả năng thành công lớn hơn hay sao?
Thứ nhất thu lãi quá nhỏ, rõ ràng là phát hiện thiên tài địa bảo, thượng cổ bí tàng sớm nhất, lại rất dễ dàng rơi vào kết cục ăn chút cơm thừa canh cặn. Thậm chí còn có kết cục thảm hại hơn, chính là bị phủ đệ tiên gia âm thầm đánh giết, phải biết rằng dã tu luôn bị tiên sư chính thống xem thường, chán ghét, là cô hồn dã quỷ trong luyện khí sĩ, sâu mọt thiên địa linh khí, tà đạo tu sĩ không từ thủ đoạn.
Vị tu sĩ tiền bối Ngọc Phác cảnh trong lịch sử bến Phong Vĩ kia, vì sao có được thanh danh và danh tiếng cực cao ở trong dã tu Bảo Bình Châu, là do vị tiền bối này từng nói ra tiếng lòng của ngàn vạn dã tu,"Lão tử muốn đứng ăn miếng cơm nol" Tên được ghi lại trong danh sách, một phần ở tổ sư đường môn phái, một phần ở triều đình nào đó gần sơn môn, loại luyện khí sĩ này, được coi là gia phả tiên sư, không ở hàng ngũ này, thì tính là tán tu.
Triều đình cùng quan phủ địa phương đều không thích loại tán tu này, tính tình hay thay đổi, dễ gây ra rắc rối, mơ hồ bất định, thường xuyên làm hại bọn họ chùi đít. Nhất là tán tu chen thân trung ngũ cảnh, hầu như người nào cũng sát phạt quả quyết, là thú dữ ở trong vô số gió tanh mưa máu cứng rắn tranh giành được một con đường, hỉ nộ vô thường, không để ý tình đời, hành tâu nhân gian, làm việc không kiêng nễ gì. Nhưng muốn nói tán tu mỗi người đều là hạng liều mạng coi mạng người như cỏ rác, chắc chắn là nói quá sự thật, chỉ là tiên gia trên núi, nha môn triều đình và danh môn chính phái trên giang hồ, ba phe đều nhuộm đẫm như vậy, cho nên năm này qua năm khác, dã tu trở thành tồn tại giống như chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh.
Dã tu có chút thực lực, đều sẽ đòi triều đình nào đó một thân phận, hoặc là ở thế lực trên núi nào đó kiếm cái thân phận cung phụng thành phần 'hữu danh vô thực' thật lớn, lấy danh gia phả tiên sư, thực chất tu hành sơn trạch dã tu.
Ba người bọn Lữ Dương Chân, bởi vì một trận sử không giỏi công phạt, một tu sĩ binh gia con đường hoang dã chú trọng phòng ngự, một địa sĩ càng là "tay trói gà không chặt”, cho nên đều coi như ổn trọng.
Nhưng mặt khác còn có một đám người, bảy tám người tập hợp lại, ánh mắt đối đãi vị tiên sư trẻ tuổi kia, trừ xem xét thời thế âm thầm đánh giá, còn có thêm một tia hung ác nham hiểm tàn nhẫn.
Đám người này, phần lớn đã sớm quen biết với nhau. là luyện khí sĩ gương mặt quen thuộc bản đồ phụ cận Thanh Loan quốc, quá nửa là thừa dịp náo nhiệt của thuỷ bộ đàn tràng cùng La Thiên đại tiếu, tới thử thời vận, lần này vây giết con yêu vật địa ngưu kia bỏ sức rất nhiều, đã có binh gia tu sĩ vật lộn gần người, cũng có bàng môn đạo sĩ tinh thông bùa chú con rối, quỷ tu sử dụng một cây chiêu hồn phiên, một vị tráng hán vật bản mạng thế mà lại là ba tắm mây đan bằng chì và khiên bằng sắt, phụ trách tùy thời giúp đồng bọn không kịp né tránh chống đỡ thế công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận