Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1803 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (2)



Chương 1803 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (2)




Trần Bình An bị thuyết phục đôi chút, hắn dừng động tác lại, cười hỏi: "Lão tiên sinh, ta có thể hỏi một câu hơi mạo phạm được không?"
Ông lão lắc đầu thăm dò hỏi: "Vậy thì đừng nên hỏi nữa đúng không nhỉ? Những người đọc sách như chúng ta rất trọng thể diện."
Trần Bình An hỏi: "Vậy rốt cuộc là lão tiên sinh còn muốn ta tặng mấy cây thẻ tre này không?"
Ông lão kiên quyết như đinh đóng cột nói: "Cứ hỏi thoải mái!"
Trần Bình An lau mặt, cứ có cảm giác mình đã bị rơi vào bẫy rồi.
Ông lão lén lấy một cây tre xanh nằm trên đất bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Đất tụ thành núi, gió mưa khuấy động. Nói hay lắm… Chỉ là chữ khắc hơi kém một chút, có sức nhưng lại thiếu sức sống, không đập vào mắt người ta được, thế mà còn khư khư giữ của, chi bằng cho người khác, khắc lại…”
Trần Bình An bất lực nói: "Lão tiên sinh, tai của ta thính lắm, có thể nghe được đấy."
Vẻ mặt của ông lão sửng sốt: "Ta không nói gì cả, ngươi làm sao có thể nghe thấy được? Chàng trai trẻ, chẳng lẽ ngươi là thần tiên trên núi, có thể nghe được tiếng lòng ta sao?"
Trần Bình An nhìn sắc mặt và biểu cảm của ông lão, đúng thật là có ánh mắt đó.
Một kẻ trộm chân thành.
Trần Bình An có chút kinh ngạc, chẳng lẽ chỉ là một lão nho sĩ đi ngang qua mà thôi.
Nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, các tu sĩ của thư viện nho gia ở khu vực này quả thật rất ít so với dã tu ở hồ Thư Giản và tiên sư ở trên núi.
Hơn nữa có thể trong hơn một canh giờ mà không để lộ bất kỳ manh mối nào thì chỉ sợ ngay cả một quân tử trong thư viện cũng không thể làm được. Trần Bình An không nghĩ rằng thánh nhân của thư viện Quan Hồ lại có thời gian rảnh rỗi để đùa giỡn với mình như vậy.
Vẻ mặt của lão tiên sinh tràn đầy sự tiếc nuối nói: “Nhân tình nóng hay lạnh có thể không có, nhưng không chạm vào sách thì sẽ tự hận bản thân.”
(Trích từ một câu nói nổi tiếng của Lục Du - nhân tình lãnh noãn khả vô vấn, thủ bất xúc thư ngô tự hận)
Trần Bình An làm như không nghe thấy.
Ông lão tức giận nói: "Chàng trai trẻ, lỗ tai thính lúc trước đi đâu mất rồi?!"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lão tiên sinh, ta nhận thua rồi, ông tự đi chọn mấy thẻ tre đi, ta còn phải nhanh chóng lên đường, nhưng nếu ông nhớ cho nếu chọn được cái nào thì cũng không cần nói cho ta biết, ta sợ mình sẽ không khỏi hối hận."
lão nho sĩ hỏi: “Hai mươi bốn thẻ?”
Trần Bình An gật đầu: "Có thể ít hơn, nhưng không thể nhiều hơn."
Lão nho sĩ “ừm” một tiếng, trong lòng vui vẻ nói: “Đúng vậy, người trẻ tuổi thì nên rộng rãi hơn một chút, lẽ ra phải như thế từ sớm rồi, ngàn vàng cũng không mua được thời gian. Ngươi nhìn xem, chúng ta đã ở đây lãng phí biết bao nhiêu thời gian rồi, không phải có giá trị hơn vài thanh tre sao?”
Trần Bình An gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, lão tiên sinh nói đúng."
Ngoại trừ chiếc thẻ tre trong tay, ông lão bắt đầu đứng dậy, đi vòng quanh để chọn những chiếc thẻ tre khác mà ông ta thích, còn cố tình lề mề.
Trần Bình An đột nhiên ho khan một tiếng.
Ông già giả vờ điếc.
Trần Bình An chỉ có thể cười khổ nói: "Lão tiên sinh, tính cả thẻ tre trong tay ông, cũng đã sắp ba mươi cái rồi, nếu như ông đã là một học giả thì có thể giữ chữ tín hơn một chút được không?"
Lão tiên sinh đột nhiên nhận ra, nhét thanh tre cuối cùng vào tay áo, vị trí của ông lão đứng cách Trần Bình An khá xa, khách khí nói vài câu rồi rời đi.
Khi đến chỗ thư đồng, lão nho sĩ vội vàng thúc giục: "Đi đi đi, đi nhanh lên!"
Một già một trẻ, lòng bàn chân như được bôi dầu, chạy rất nhanh.
Bây giờ Trần Bình An đã có thể khá chắc chắn rằng mình đã thực sự gặp được một "cao nhân" rồi.
Trần Bình An mỉm cười, yên lặng một mình cất đi tất cả thẻ tre còn sót lại, sau đó dẫn ngựa xuống đỉnh núi, đến con đường cổ, tiếp tục cưỡi ngựa chậm rãi đi đường, sau đó không gặp lại lão tiên sinh nữa. Hắn tin rằng lúc này ông ta đang trốn ở đâu đó và khấp khởi vui thầm.
Trần Bình An ở trên lưng ngựa đánh một giấc.
Trong lúc hoàn toàn không hay biết.
Một lão tiên sinh đang dắt ngựa cho hắn ta.
Lão tiên sinh mỉm cười hỏi: “Trần Bình An, một mình ngươi tự gặp sông bắt cầu, gặp núi trải đường trong lòng mình là chuyện tốt. Như vậy liệu có khả năng để cho người hậu thế cũng được đi men theo cầu và đường, đi qua những khó khăn trong cuộc sống của bọn họ hay không?”
Trần Bình An vẫn không biết, nhưng từ đáy lòng chậm rãi lên tiếng: "Lão tiên sinh, ta chỉ là một tiên sinh phòng sổ sách cẩn thận tính toán mọi việc, không phải là một tiên sinh dạy học. Ta chưa bao giờ dám nghĩ như vậy."
Sau đó là một màn hỏi đáp.
"Ngươi đã bao giờ nhận thua trong trò chưa tự hỏi lòng mình chưa?"
"Tất nhiên là ta đã từng thua rồi."
"Thất vọng đến như vậy à?"
"Ta có chút thất vọng với bản thân mình, ta làm chưa đủ tốt, chỉ là ta không thất vọng với thế đạo đến mức đó".
"Vậy à."
Sau đó lại có nhiều “cuộc nói chuyện nhỏ” hơn.
Lời của lão tiên sinh hơi lạc đề, nghĩ đến đâu nói đến đó.
"Trần Bình An" trên lưng ngựa lắng nghe.
“Lý thuyết đạo gia, đặc biệt là những lời đạo tổ đã nói, ồ à, dân trí chưa được khai sáng, hoặc là dân trí đã được khai sáng, hai cái trước sau có thế đạo cực đoan nhất thì mới có thể thúc đẩy, và chỉ có vậy thì mới có thể hy vọng thực sự trở thành dòng chính của mọi học vấn trên thế giới. Cho nên mới nói đạo gia kiến thức cao, cách nói của đạo tổ lại càng cao một cách vô lý, nhưng đáng tiếc là ngưỡng cửa đã quá cao rồi.”
Trần Bình An không nói nên lời.
Câu này phải nói đúng là...
Quên đi, cứ coi như đó đạo lý mà lão phu tử này đã tự mình nghĩ ra vậy. Lắng nghe một chút cũng không phải là điều xấu, tuyệt đối đừng cãi lại, đừng nói bất cứ điều gì không phải.
Trần Bình An không muốn cãi nhau với người khác.
Tạm thời hắn thực sự không còn hơi sức đó.
Nếu ngươi đã ăn bốn món bánh bao thịt giá rẻ, chất lượng tốt từ thành Lục Đồng rồi thì nói không chừng sẽ còn có thể muốn thử nữa.
"Bóng lưng của một tiên hiền càng ngày càng xa. Thân là hậu nhân, nếu ngươi chỉ đi theo sau bọn họ, đứng ở phía xa nhìn lại, ngươi Trần Bình An sẽ cảm thấy thế nào?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận