Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1490 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (6)



Chương 1490 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (6)




Sau đó Tuân Uyên liền thu lại tranh cuốn.
Nhân gian quá nhiều chuyện vui buồn, Tuân Uyên không muốn giao thiệp với vòng xoáy thế tục lầy lội, mọi chuyện thấy đủ là dừng.
Lưu Lão Thành do dự thật lâu, mới hỏi rằng: "Tuân lão tiền bối, Lưu Lão Thành ta là bằng hữu của Cao Miện, muốn mạo muội hỏi một câu, lão tiền bối thân là tông chủ Ngọc Khuê Tông, thật sự không có mưu đồ gì đối với Cao Miện sao?"
Tuân Uyên lắc đầu cười nói: "Quả thật chưa từng có, chỉ là ta muốn tới ghé thăm Bảo Bình châu, thế nhưng chỉ có một người bằng hữu là Cao Miện ở chỗ này mà thôi, không tìm hắn thì tìm ai?"
Lưu Lão Thành gật gật đầu.
Tuân Uyên tiếp tục nói: "Nhưng vẫn có một chút tư tâm, Luyện khí sĩ muốn chen chân thượng ngũ cảnh, thì cần hai chữ hợp đạo, mượn cái này đánh vỡ tâm ma đạo cao một thước ma cao một trượng, nói như thế nào đây, cái này tương đương với mượn đồ của ông trời, cuối cùng sẽ đột phá Tiên Nhân cảnh. Mà Tiên Nhân cảnh muốn càng tiến thêm một bước, đơn giản là tu đạo cầu chân, chân ở đây mang ý nghĩa đơn giản là chân thực, tất cả ảo diệu đều nằm tại một chữ này."
Lưu Lão Thành đứng lên, cung kính nói: "Đã thụ giáo."
Tuân Uyên lắc đầu cười nói: "Đây chỉ là mấy lời cũ rích, Lưu Lão Thành ngươi thiên phú trác tuyệt, thụ giáo cái gì? Ta có năng lực gì dạy ngươi?"
Lưu Lão Thành cười cười, ngồi trở lại vị trí, "Nếu không có Cao Miện, chắc là cả đời này ta cũng không có cơ hội được ngồi uống rượu chung với Tuân lão tiền bối."
Tuân Uyên gật đầu nói: "Bởi vì có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không phải người trong đồng đạo. Nhưng sau một hồi tiếp xúc, ta tán thành Lưu Lão Thành ngươi."
Lưu Lão Thành đáp: "Vãn bối xin cảm ơn!"
Tuân Uyên đột nhiên nói: "Ta tính trong tương lai trăm năm sẽ lập kế hoạch xây chi nhánh của Ngọc Khuê Tông ở Bảo Bình châu, Khương Thượng Chân đảm nhận vị trí tông chủ đầu tiên, ngươi có muốn đảm nhiệm chức thủ tịch cung phụng không?"
Lưu Lão Thành khiếp sợ nói: "Cao Miện có biết việc này không?"
Tuân Uyên lắc đầu nói: "Ta không nói với hắn, bởi vì ta coi hắn là bằng hữu, mà ta và Lưu Lão Thành ngươi thì không phải, cho nên chúng ta có thể bàn việc này."
Lưu Lão Thành bắt đầu cân nhắc.
Tuân Uyên mỉm cười nói: “Trước khi ta rời khỏi Phong Vĩ độ thì ngươi trả lời một câu xác thực là được, yên tâm, ta sẽ không ép buộc, dù sao bản lĩnh của Lưu Lão Thành ngươi cũng không nhỏ."
Lưu Lão Thành gật gật đầu, "Để ta suy xét một chút."
Tuân Uyên mặc dù là một vị tiên nhân thuật pháp thông thiên, cũng chưa chắc sẽ biết hành động nho nhỏ kia của hắn.
Tỳ nữ trẻ tuổi tên là Thạch Tưu kia, lúc sơn môn thông báo nàng có thể tự "Khai họa", hơn nữa còn được nhận một khoản tiền thần tiên, đầu tiên là nàng đứng bất động, cứng rắn chịu mấy chục cái tát, vô số câu mắng tiện tỳ của tiên tử kia, Thạch Tưu chỉ là không nói một lời, sau khi tiên tử phát tiết lửa giận xong, xoay người rời đi, đi rất xa rồi nàng mới dám lau vết máu nơi khóe miệng, về tới căn phòng nhỏ, nàng đóng cửa lại, ngồi xổm xuống, cẩn thận lấy ra túi gấm, nắm trong lòng bàn tay, nàng dùng một tay bịt chặt miệng lại, âm thanh nức nở chui ra khỏi khe cửa phòng.
————
Ở Thanh Loan quốc, lão Thị Lang Liễu Kính Đình từ một vị lãnh tụ quần hùng, tông chủ nhã nhặn, đột nhiên lại mang tiếng xấu, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đến cả những người buôn bán nhỏ cũng bắt đầu bàn luận say sưa ngon lành, tán gẫu về những chuyện hương diễm của phu tử.
Sư Tử viên đóng cửa từ chối tiếp khách, Liễu Kính Đình thì không nói một lời với bên ngoài.
Lý Bảo Châm đại công cáo thành, khiến cho những y quan xuôi nam mất đi một “minh chủ văn đàn” trên danh nghĩa, không thể không tìm người khác có thể làm mọi người tin phục, đủ sức ngưng tụ lòng người trong văn đàn Thanh Loan quốc, chỉ là kết cục của Liễu Kính Đình làm cho rất nhiều Đại nho lâm sĩ đang rục rịch phải lo sợ trong lòng. Các gia tộc giàu có nhiều thế lực di chuyển đến Thanh Loan quốc chỉ đành lui một bước, mong tìm ra một vị lãnh tụ từ trong nội bộ, chỉ là kể từ đó, tình thế liền phức tạp, trong đó rất nhiều gia chủ đại tộc thanh danh to lớn, thật ra không thua Liễu Kính Đình, nhưng nếu mọi người đều là người từ bên ngoài đến, cùng là rồng sang sông, ai thật sự muốn thấp hơn người khác một cái đầu? Ai không lo lắng người được đề cử ra sẽ mượn chuyện công làm việc riêng?
Trong lúc nhất thời giới trí thức của Thanh Loan quốc đại loạn, người phía sau màn vốn đang muốn đẩy Liễu Kính Đình lên làm con rối, thế tộc ngoại lai dùng để điều khiển hoàng đế Đường thị Thanh Loan quốc cũng không được yên tĩnh.
Hôm nay Lý Bảo Châm đi tới huyện nha bái phỏng Liễu Thanh Phong, hai người tản bộ trong hoàng hôn, Lý Bảo Châm cười nhạo đám sĩ tử kia như rắn mất đầu, cuối cùng kết luận một câu: "Tú tài tạo phản, ba năm bất thành."
Liễu Thanh Phong cười gật đầu.
Trên mặt Lý Bảo Châm cũng tràn ngập vui cười.
Trong lòng thì lạnh như băng.
Đêm đó sau khi Liễu Thanh Phong rời đi, Lý Bảo Châm rất nhanh liền tiến hành tra xét lỗ hổng và bổ sung đối với “cây búa lớn” của Liễu Thanh Phong, khiến vụ mưu đồ hoàn thiện hơn rất nhiều.
Lúc ấy trên công đường, một đám óc heo và vô dụng bội phục Lý Bảo Châm không thôi, khen tặng không dứt lời, cũng là có vài phần thật lòng.
Nhưng mà Lý Bảo Châm lại thấy cả người phát lạnh.
Bởi vì Lý Bảo Châm cũng đủ thông minh, hắn biết chỗ thiếu hụt nho nhỏ kia hoàn toàn là Liễu Thanh Phong cố ý lưu cho hắn một chút canh cặn.
Là cho hắn mượn cơ hội tạo uy tín.
Đây là Liễu Thanh Phong im lặng để lại một con đường.
Lý Bảo Châm sắp rời khỏi, không nhịn được liếc mắt nhìn đền thờ nha thự một cái, thì thào cười nói: "Cũng may tu hành công môn, không thể tu ra đại đạo bất hủ gì."
Nghĩ đến tư lại tạp dịch ngày trước vốn ngưỡng mộ, khâm phục Liễu Huyện lệnh từ đáy lòng, bây giờ một đám trở nên ánh mắt phức tạp, sinh lòng xa lánh, thậm chí có người còn không che giấu được sự thương hại.
Lý Bảo Châm liền cảm thấy vui vẻ hẳn lên, bước chân nhẹ nhàng hơn vài phần, bước nhanh ra khỏi nha thự.
Liễu Thanh Phong trở lại chỗ ở, cẩn thận lật xem rất nhiều hồ sơ, đột nhiên nhớ tới người ngoài cửa kia tên thật là Vương Nghị Phủ của Đại Ly, võ bí thư lang, năm đó là mãnh tướng số một của vương triều Lư thị ở tận cùng phương bắc Bảo Bình châu, giờ lại sắp trở thành Huyện úy quản lý trị an một huyện, bắt giữ trộm cướp. Nghĩ đến cảnh đại tài trụ cột triều đình Đại Ly làm Huyện úy Thanh Loan quốc?
Vị Liễu Huyện lệnh này bèn không nhịn được mở miệng cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận