Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1108: Hạ Bút Có Thần (2)

Chương 1108: Hạ Bút Có Thần (2)Chương 1108: Hạ Bút Có Thần (2)
Chương 1108: Hạ Bút Có Thần (2)
Sợi thừng trói yêu màu vàng do râu dài của lão giao chế thành, nếu không phải màu sắc quá mức chói mắt, vô luận là Kim Lễ bình thường màu sắc trắng như tuyết, hay là hai bộ trường bào màu xanh mua từ cửa hàng phố phường đều không hợp, nếu không có thể sử dụng như đai lưng.
Thu gom xong lượng lớn của cải, Trần Bình An thoải mái tâm hồn, dùng cái gì giải ưu, chỉ có tiền và rượu.
Đứng lên, đi đến cửa số mở ra cửa số, đột nhiên phát hiện Bùi Tiền cách vách không có chút động tĩnh. Vách tường quán trọ cách âm không tốt, tiểu cô nương ngủ thường xuyên sẽ phát ra tiếng ngáy khe khẽ, Trần Bình An cho rằng Bùi Tiền lại giống trước đây, đêm hôm đi làm chuột, đi phòng bếp lầu một trộm đồ ăn, chỉ là sau khi đợi ước chừng một nén nhang, lại chờ tới khi nghe thấy tiếng vang cửa chính quán trọ mở cửa cùng đóng cửa, Trần Bình An tùy tay búng ra, nháy mắt tắt đèn đuốc, rất nhanh đã nghe được tiếng vang khi Bùi Tiền lên lầu.
Đợi cách vách đóng cửa lại, Trần Bình An lúc này mới tĩnh tâm, một lần nữa điểm hỏa ngọn đèn, lấy ra ba quyển sách, tùy tay lật xem.
Hắn đọc ÁHám Sơn Quyền) mượn từ Cố Xán, (Đan Thư Chân Tích) Lý Hi Thánh đưa tặng (Kiếm Thuật Chính Kinh) Trịnh Đại Phong cho.
Hôm nay văn chương trên sách đã sớm thuộc nằm lòng, chỉ là trừ gần đây bắt đầu nghiên cứu học tập Hám Sơn Quyền ngủ cọc "Thiên Thu", hai chuyện bùa chú và kiếm thuật, so với trước khi vào làm Ngẫu Hoa phúc địa, hầu như không chút tiến triển, thật sự là không thể phân tâm, Trần Bình An tin tưởng kế tiếp mình có thể thử viết một ít phù lục trên Đan Thư Chân Tích ) có phẩm cấp hơi cao hơn Bảo Tháp Trấn Yêu Phù, xem thử có cơ hội thành công hay không.
Trần Bình An đọc sách cả đêm đến khi trời sáng, trời chưa sáng, đã phát hiện tiếng vang khẽ sột soạt từ cách vách phát ra, không bao lâu, liền truyền đến tiếng đập cửa. Trần Bình An thu hồi ba quyên sách, đứng dậy đi mở cửa, kết quả nhìn thấy một Bùi Tiền giống như chờ xuất phát, đã đeo xong hành lý bọc vải bông, cầm gậy leo núi, cười rạng rỡ ngắng đầu hỏi: "Chúng ta khi nào xuất phát đi thành Thận Cảnh?"
Trần Bình An hỏi: "Không phải đã nói ngươi sẽ ở lại quán trọ sao?"
Nụ cười của Bùi Tiền không thay đổi, tiếp tục giả ngu,"Muốn ta đi gọi tên nhóc què rời giường nấu cơm cho chúng ta không? Ăn no mới lên đường được, nghe nói trấn Hồ Nhi cách kinh thành Đại Tuyền hai ba ngày đường, rất xa."
Trần Bình An đang muốn nói chuyện, đầu cầu thang bên kia xuất hiện một thư sinh sầu đời đang ngáp, đi đến bên cạnh hai người, Chung Khôi vỗ một phát ở trên đầu Bùi Tiền, còn buồn ngủ. hỏi Trần Bình An: "Người Diêu gia đến sớm như vậy? Diêu Trấn muốn làm Binh bộ Thượng Thư đến như vậy."
Vô duyên vô cớ trúng bị một cú vỗ nên Bùi Tiền rất giận dữ, cầm gậy leo núi lên muốn cho Chung Khôi một đòn chém ngang hông, chỉ là sau khi liếc nhìn Trần Bình An, lập tức dừng lại động tác, thấp giọng thầm oán: "Quân tử động khẩu không động thủ, trên sách nói, ngươi làm người đọc sách như thế nào, đáng đời Cửu Nương không nhìn trúng ngươi, thằng nhóc què nói không sai, trên đời này chỉ thư sinh nghèo các ngươi đáng giận nhát."
Chung Khôi mặc kệ tiểu cô nương liên miên cằn nhẳn, một bàn tay đè đầu Bùi Tiền, cười nói: "Trần Bình An, ngươi vẫn nên mang theo con bé ởi, ta không muốn mỗi ngày đối mặt nha đầu lừa đảo như vậy, quá mức hao tốn tinh thần, nhắm chừng uống rượu mơ cũng không có mùi vị, lại nói trấn Hồ Nhi bên kia không yên ổn, ngươi để lại nó ở đây, trái với ước nguyện ban đầu."
Bùi Tiền lập tức đứng thẳng, ưỡn ngực, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng để mình tỏ ra nhu thuận thành thật chút.
Trần Bình An chưa lập tức đưa ra đáp án, la suy nghĩ thêm chút nữa." Chung Khôi gật đầu cười nói: "Là phải suy nghĩ thật kỹ."
Trần Bình An xuống lầu đi ra cửa tản bộ, Chung Khôi vừa mở ra cửa chính quán trọ, ba người bọn Cửu Nương đều đã rời giường, bắt đầu bận rộn làm bữa sáng.
Bốn người bao gồm cả Chu Liễm, hầu như cùng lúc mở ra cửa phòng lầu hai.
Lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Khi Bùi Tiền và Chung Khôi xuống lầu, nó vụng trộm kéo kéo tay áo Chung Khôi, chờ sau khi hắn quay đầu, Bùi Tiền lặng lẽ nói: "Sau này ta sẽ nói tốt về ngươi với bên Cửu Nương." Cái này xem như bánh ít đi, bánh quy lại?
Chung Khôi giơ ngón tay cái với nó, "Trượng nghĩa!”
Trần Bình An ra ngoài đi dạo vài dặm đường, đi tới đi lui đều lầy sáu bước đi cọc chậm rãi đi ở trên đường cái, thần thanh khí sảng.
Nhìn hình dáng trấn Hồ Nhi nơi xa thêm vài lần.
Trần Bình An thiếu chút nữa không nhịn được, muốn lấy ra tắm Dương Khí Thiêu Đăng Phù kia, là một tắm Thiêu Đăng Phù chất liệu màu vàng duy nhất, để xem xét trấn Hồ Nhi bên kia rốt cuộc giấu thần thánh phương nào, nếu thật sự là yêu ma đạo hạnh cao thâm quấy phá, Thiêu Đăng Phù bình thường chưa chắc có thể thể hiện, có thể để quân tử thư viện Đại Phục thủ sẵn ở đây, nhất định sẽ không phải cái gì "ngũ cảnh đại yêu" của Thải Y quốc bên kia.
Chẳng qua suy nghĩ này mới dâng lên đã bị Trần Bình An mạnh mẽ dập tắt, nếu thực gọi ra tắm Thiêu Đăng Phù chất liệu màu vàng đó, một khi thực có yêu ma hùng mạnh ẩn núp ở trấn Hồ Nhi, phù lục cháy lên, đã là cảnh báo, đồng thời cũng là khiêu khích, Trần Bình An ăn no rửng mỡ mới tự mình tìm phiền toái, hơn nữa, một lá bùa màu vàng quý hiếm, hôm nay dùng một tắm thì ít đi một tắm, không thể phá của như vậy.
Trần Bình An sau khi trở lại quán trọ, ngồi ở bên kia cửa, cảm thấy đau đầu gấp bội.
Thì ra là Bùi Tiền và Chung Khôi ngồi ở một cái bàn, Chung Khôi uống chút rượu, đang ở bên đó dẫn con người ta lạc lối, Bùi Tiền nghe tập trung tinh thần, vẻ mặt như đang hiểu ra.
Chung Khôi hỏi: "Biết vì sao phải nói quân tử động khẩu không động thủ không?”
Bùi Tiền đáp: "Người đọc sách đánh nhau không tốt." Chung Khôi đè thấp giọng, thần bí nói: "Ý tứ thật sự của câu này, là quân tử chỉ cần động khẩu, đối phương đã chết rồi."
Bùi Tiền nghi hoặc,"Quân tử cãi nhau lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn có thể mắng chết người ta?"
Chung Khôi giẫm một chân trên băng ghế, vẻ mặt đắc ý, nhướng mày, ý bảo tiểu cô nương rót rượu cho mình, thì mới nói ra chân tướng.
Bùi Tiền trợn mắt, tràn đầy chán ghét, liếc Chung Khôi, trên khuôn mặt nhỏ ngăm đen đó của nó rõ ràng viết dòng chữ ngươi là cái quái gì chứ. Chung Khôi cũng không giận, vươn ngón tay gỗ gỗ con bé như cục than đen, cười ha hả nói: "Chỉ ngươi không thích chịu thiệt."
Bùi Tiền buồn bực, đứng lên, xoay người gạt ngón tay Chung Khôi ra.
Chung Khôi đong đưa thân thể, muốn lấy tay chọc chọc Bùi Tiền, Bùi Tiền cứ ở bên đó liên tục vung bàn tay.
Nơi xa bên kia quầy Cửu Nương nhìn Chung Khôi, nhưng không cảm thấy một người lớn tướng rồi mà chưa hết tính trẻ con sẽ đáng giá để cho nữ tử nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhưng Chung Khôi có thể làm trò như thế, hẳn là không phải người xấu bao nhiêu.
Bùi Tiền chưa từng đụng phải người đọc sách không biết xấu hổ như thế, nó mệt thở hồng hộc, ngồi về chỗ ban đầu, cười khẩy nói: "Quân tử đã lợi hại như vậy, vậy vì sao còn nói thà đắc tội quân tử, không đắc tội tiều nhân? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận