Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 802: Cùng Là Thiếu Niên Lang (3)

Chương 802: Cùng Là Thiếu Niên Lang (3)Chương 802: Cùng Là Thiếu Niên Lang (3)
Chương 802: Cùng Là Thiếu Niên Lang (3)
Từ đáy lòng thiếu niên thích bầu không khí như thế này.
Những tiên tử nữ hiệp trong Phạm gia đại môn đương nhiên hấp dẫn hơn, nhiều tiên khí hơn, nhưng mà thiếu niên từ lâu đã biết, ý cười của các nàng khi nhìn thấy mình cùng các tỷ tỷ nơi này không giống nhau.
Một cái là đối với gia chủ tương lai của Phạm gia, một cái là đối với thiếu niên không biết chui ra từ ngóc ngách nào.
Thiếu niên không phản cảm về trước, nhưng mà thích về sau hơn.
Trần Bình An đưa cho thiếu niên một cái ghế, thiếu niên vội vàng nhanh chóng tiếp nhận, cười nói: "Cảm ơn a."
Trần Bình An cười lắc đầu nói: "Đừng khách khí."
Sau đó thiếu niên mang theo ghé, nhìn phía Trịnh Đại Phong," Tiên sinh, ta nên ngồi ở chỗ nào?"
Trịnh Đại Phong vung mạnh tay lên, trêu ghẹo nói: "Đi ra ngồi ở bên cửa màn trúc, hỗ trợ canh chừng."
"Được."
Thiếu niên vui vẻ chạy tới ngồi ở cửa, vẫn là tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ngồi thẳng thắt lưng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hai tay thành thành thật thật đặt ở trên đầu gối, tuy thiếu niên tận lực để cho mình có vẻ đoan trang nghiêm túc, nhưng mà một đôi mắt không nhịn được nổi lên ý cười. Trong suốt tựa như khe nước rằm rằm chảy xuôi, vui vẻ sẽ có tiếng vang, không vui cũng có, mà không phải loại nước sâu không tiếng động, không có gì quý nhân ngữ trì.
Đột nhiên trong lúc này Trần Bình An có chút hâm mộ thiếu niên này.
Trên người thiếu niên ngồi bên cửa, có một thứ hắn vẫn muốn nhưng cầu không được.
Văn Thánh lão tú tài lúc trước uống rượu say, được hắn cõng trên lưng, dùng sức vỗ bờ vai của hắn nói, đầu vai thiếu niên lang phải là gánh thảo trường oanh phi (*) cùng dương liễu lả lướt, không cần suy nghĩ cái gì gia cừu quốc hận, đạo đức văn chương.
(*°) Thảo trường oanh phi: đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam. Thiếu niên nơi cửa kia chính là như vậy.
Trần Bình An không làm được.
Trịnh Đại Phong giống như nhận thấy được cảm xúc khác thường của Trần Bình An, tuy chưa chắc biết được suy nghĩ xác thực, nhưng mà hán tử nghĩ nghĩ, cười đem bình Quế hoa tiểu nhưỡng kia ném cho Phạm gia tiểu tử.
Thiếu niên sáng lạn cười nói: "Trịnh tiên sinh, ta chỉ dám uống một hớp a."
Trần Bình An giơ hồ lô dưỡng kiếm lên cao, cũng cười theo, nói: "Cùng nhau uống."
Thiếu niên kia sửng sốt một chút, gật mạnh đầu nói: "Vậy ngụm rượu này ta sẽ uống nhiều hơn một chút! Ò đúng rồi, ta tên là Phạm Nhị, không phải nhủ danh nhi, mà gọi là Phạm Nhị, bởi vì trước ta còn có một tỷ tỷ, tên Phạm Tuấn Mậu, cho nên ta tên Phạm Nhị... Được rồi, thật ra có tỷ của ta hay không, cha mẹ ta đặt cho ta cái tên như vậy, đều khiến cho ta rất đau lòng. Còn ngươi? Có thể nói chứ?"
Thiếu niên uống một hớp rượu lớn, vẻ mặt đỏ bừng, ho khan liên tục, xem ra vì cái tên này, quả thật là bị tổn thương.
Trần Bình An uống rượu, cười nói: "Ta tên là Trần Bình An, bình an trong bình bình an an.”
Chiếc độ thuyền vượt châu Quế hoa đảo của Phạm gia sau sáu ngày nữa sẽ xuất phát, mà Sơn Hải Quy của Tôn gia đã dẫn đầu rời bến đi xa, Trần Bình An vốn định đi xem thử bộ dạng của Sơn Hải Quy, nhưng lại nghĩ Lão Long thành gần đây nhiều người phức tạp, Trịnh Đại Phong lại vừa mới phá cảnh, gây ra động tĩnh thiên đại, nên tự nói với bản thân không được chuốc thêm phiền toái cho người ta, đành gói lòng hiếu kỳ vào trong rượu cùng uống vào bụng.
Hai ngày kế tiếp thiếu niên Phạm gia vẫn là mỗi ngày đều tới hiệu thuốc bắc Khôi Trần, mang theo Quế hoa tiểu nhưỡng đòi lãnh giáo võ học nơi Trịnh Đại Phong, Trịnh Đại Phong tuy con người không quá đúng tiêu chuẩn, nhưng nói về chuyện võ đạo, tựa như con người khác, tuy từ ngữ sử dụng còn màu mè hoa lá, nhưng Trần Bình An ở bên nghe, cảm thấy đối với Phạm gia thiếu niên lần nào võ đạo phá cảnh, quả thật rất có ích, nói là lời vàng ngọc cũng không có gì quá. Chỉ là nội dung Trịnh Đại Phong giảng giải, đối với Trần Bình An không có ích lợi gì, cuối cùng trong lòng ngược lại còn có chút nghi ván.
Trịnh Đại Phong không ngại Trần Bình An bàng thính những chuyện vặt vãnh liên quan tam cảnh bình cảnh, thậm chí ước gì Trần Bình An một lần ngứa miệng sẽ nói bật ra, đối với Phạm gia tiểu tử miệng nói tay làm mẫu, đến lúc đó hắn sẽ mừng rỡ thoải mái tự tại, tha hồ có thể chạy tới phía trước cửa hàng, giải tỏa u sầu cho bọn tỷ tỷ muội muội. Chỉ tiếc Trần Bình An chỉ nghe không nói, giả ngu giả si, giống như nửa điểm không kiêu ngạo mình võ đạo tứ cảnh, điều này làm cho Trịnh Đại Phong oán niệm càng sâu, nhìn một cái, một thiếu niên so với lão tăng nhập định, đạo nhân tọa vong còn ồn hơn, Trịnh Đại Phong muốn hắn phong lưu không kềm chế được làm sao mà thích cho nổi?
Nếu không phải coi như Trần Bình An là một nửa Truyền đạo nhân của hắn, nếu không phải mỗi ngày có thể uống chực một bình Quế hoa tiểu nhưỡng, Trịnh Đại Phong đã sớm để cho Trần Bình An cuốn gói cút đi, nhanh chóng rời khỏi hiệu thuốc bắc tràn đầy cảnh xuân, dọn đến bên phủ đệ Phạm gia làm khách quý của ngươi, tha hồ ở bên đó tự mình tác uy tác phúc.
Hôm nay Phạm Nhị nghe xong Trịnh Đại Phong giải thích nghi nan nghi hoặc, hán tử đã vội vàng đi ra ngoài cửa hàng trêu đùa cùng bọn con gái, thiếu niên mới cùng Trần Bình An nói chuyện phiếm, hai người cùng lứa tuổi ngồi ở dưới mái hiên hưởng mát.
So sánh với cùng là người đứng đầu một nhà, có trách nhiệm trên người, Tôn Gia Thụ ngôn hành cử chỉ giọt nước không lọt, làm cho người ta sinh ra cảm giác như mộc xuân phong, thiếu niên Phạm Nhị non nớt hơn rất nhiều, nhưng mà cũng không phải loại thiên chân hoàn toàn không biết dân gian khó khăn, thiếu niên thông minh, phóng khoáng ngay thẳng, hơn nữa gia giáo vô cùng tốt, cha mẹ hắn quá nửa là người cởi mở, từ chuyện đặt tên có thể nhìn ra được.
Mỗi khi thiếu niên tán gấu về tỷ tỷ Phạm Tuấn Mậu của mình, đều là tràn đầy khâm phục, phải biết rằng hắn và tỷ tỷ là cùng cha khác mẹ, huống chỉ sinh ở gia đình hào môn phú quý, nhưng Phạm Nhị đối với vị "Đại nương” thân là Phạm gia chủ phụ kia, cũng là đặc biệt thân thiết, luôn nói mẫu thân thân sinh rất nuông chiều mình, tốt thì tốt, nhưng chỉ có lo lắng cho mình sẽ không trưởng thành, đại nương đối với mình cho tới bây giờ đều là sủng nịch nhưng có quy củ, đúng sai rõ ràng, đọc sách thông suốt, tập võ có thành, đối nhân xử thế làm tốt, đại nương đều sẽ ngợi khen, nói tốt ở nơi nào, nhưng mà chuyện làm sai, đại nương cũng sẽ xem mình như một người lớn mà đối đãi, tuyệt không răn dạy quát mắng, mà là tâm bình khí hòa giảng đạo lý cùng hắn, cho nên lòng kính trọng vị đại nương này phát ra từ phế phủ Phạm Nhi.
Thiếu niên Phạm Nhị nguyện ý đối với thiếu niên Đại Ly Trần Bình An vừa mới quen biết không bao lâu nói hết những vui vẻ cùng ưu sầu chỉ thiếu niên mới có.
Trần Bình An im lặng lắng nghe Phạm Nhị nói chuyện, nghe rất chăm chú, ban đầu Phạm Nhị còn sợ Trần Bình An cảm thấy phiền, sau lại thấy Trần Bình An thích nghe thật sự, Phạm Nhị càng không nhịn được muốn uống máy hớp rượu.
Sau lại Trần Bình An cũng nói với Phạm Nhị rất nhiều về những chuyện ở quê nhà Long Tuyền, hàn huyên về công việc nung gốm của hắn ở lò gốm, chuyện lên rừng xuống biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận