Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1073: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà

Chương 1073: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu MàChương 1073: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà
Chương 1073: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà Dừng (2)
Một tòa đình viện thế gia quan lại thật sâu ở kinh thành Nam Uyên quốc, tàng thư lâu tư nhân của gia đình này ở kinh sư rất có danh tiếng, hôm nay có thiếu niên thân phận con vợ kế lên lầu đọc sách. Hắn thường xuyên tới đây lật sách, chỉ là sách cất giữ quý giá, gia quy chẳng những cắm cầm nén lên lầu, không cho lấy sách ra ngoài, hộp gỗ rất nhiều bản đơn lẻ bản tốt nhất đều dán giấy niêm phong, hơn nữa không cho phép bất luận kẻ nào tự tiện mở ra.
Hôm nay thiếu niên có chút bi phẫn, trong lòng tích tụ, tới đây thật ra không vì đọc sách, chỉ là muốn tìm một chỗ thanh tịnh giải sầu.
Thi huyện, thi phủ hai kỳ thị lớn tổ chức với toàn bộ học sinh kinh sư, thiếu niên đều đã qua, đạt được thân phận đồng sinh (học trò nhỏ), nhưng thành tích cũng không nổi bật, cho nên chưa trở thành tú tài, chỉ là có tư cách tham gia thi viện, điều này làm cho hắn rất áy náy với mẫu thân. Hai vị huynh trưởng cùng nhau tham dự hai kỳ thi huyện phủ, đều một lần là trở thành tú tài, thiếu niên vốn có danh tốt thần thông mặc dù có chút nghi hoặc khó hiểu, không biết vì sao bọn họ văn chương thường thường, học thức xa xa không bằng mình, thành tích ngược lại tốt hơn, lúc trước hắn chỉ cho rằng mình phát huy trường thi không tốt, mà hai vị huynh trưởng dòng chính vừa vặn biểu hiện càng xuất sắc, nhưng hôm nay trong lúc vô tình nghe được hai vị huynh trưởng say rượu, nói về lè lối hai kỳ thi huyện phủ, nói toạc ra thiên cơ, hóa ra chính là phụ thân bọn họ lén lút lo lót quan hệ với giám khảo.
Bởi vì gia gia của ba người từng là lão Lễ bộ Thượng Thư của kinh thành, học trò khắp thiên hạ, từng chủ trì nhiều lần chủ khảo quan thi hội, kinh sư huyện phủ của Nam Uyễn quốc, thấy gia gia bọn họ, phải lần lượt kính xưng một tiếng tôn sư, phòng sư, đây là quan hệ "sự sinh" lớn bằng trời của quan trường, thiếu niên tin tưởng vững chắc chuyện xấu xa bực này, gia gia tuyệt đối sẽ không làm, tất nhiên là phụ thân của hai vị huynh trưởng kia ngụy trang, không tiếc tổn hại gia phong, giành lợi ích riêng. Nếu chỉ vậy thì thôi, thiếu niên tuy là con vợ kế, nhưng sinh ở thế tộc, ít nhiều biết được chút mặt tối của quan trường, nhưng căn cứ hai vị huynh trưởng đắc ý bàn luận, vị đại bá đích tôn kia, vì sao phải cố ý chèn ép mình? Lấy được công danh tú tài vốn là vật trong bàn tay mình? Thiếu niên đứng ở tầng đỉnh lầu sách, nhìn nhiều giá sách và bộ sách như vậy, cười sầu thảm, một thư hương môn đệ vang danh kinh thành to như vậy, trừ hắn đệ tử thứ xuất này, hôm nay còn có mấy người bạn cùng lứa tuổi trong gia tộc muốn tới đây lật sách đọc sách? Nhiều sách quý hiếm như vậy, năm này qua năm khác bị gác xó, không ai hỏi thăm, chẳng lẽ không đáng tiếc sao? Thiếu niên nâng mu bàn tay, lau nước mắt,"Đọc sách có tác dụng cái rắm, cây ngọc trước đình cái rắm chó..."
Sau khi xả xong sự bực tức, thiếu niên vẫn bắt đầu tìm sách để đọc, thi viện vẫn phải thị, sách thánh hiền vẫn cần đọc, cho dù không đọc sách vì mình, không vì thi lấy công danh cho mình, cũng không thể để mẫu thân thất vọng tiếp, chỉ là hôm nay tâm tình bực bội, nên hắn muốn giở một quyển sách ở ngoài kinh nghĩa để xem trước, suốt quãng đường chọn sách vở, cuối cùng ở góc của lầu sách, lấy ra một cuộn giấy bút văn nhân gần như mới tinh, sau đó thiếu niên sửng sốt một phen, hắn vừa mở ra trang bìa, liền cảm thấy có chút không thích hợp, ngón tay đẩy ra một tờ, phát hiện bên trong thế mà có một đồng tiền, có chút khác với đồng tiền lưu hành ở Nam Uyễn quốc, chữ triện xa lạ, hơn nữa không phải là tiền đồng sắt ngọc cũng không phải ngọc, trong suốt lắp lánh.
Tiền kẹp ở trong quyển sách, khiến hai trang sách có chút dấu vết, chỗ dấu vết, vừa vặn có một câu châm ngôn người đọc sách đều biết, lại chưa chắc ai cũng tin tưởng.
Trong sách tự có nhà hoàng kim, trong sách tự có nhan như ngọc, trong sách đều có ngàn bồ thóc.
Thiếu niên có chút kỳ quái, do dự rất lâu, yên lặng thu vào trong tay áo, nghĩ cầm về cho mẫu thân nhìn xem.
Nào ngờ vừa lấy ra, thiếu chút nữa đã gây họa lớn, sau đó thiếu niên có lần trong lúc theo học tại nhà, lấy ra đặt ở lòng bàn tay vuốt ve, bị huynh trưởng trong lúc vô tình nhìn thấy, thế nên vu hãm nói là thiếu niên trộm vật phẩm bàn sách trên bàn mình, ồn ào huyên náo, kinh động gia gia không để ý tới chuyện thế tục nhiều năm, sau đó nữa, lão Thượng Thư hàng năm dốc lòng đạo gia thuật pháp thu hồi đồng tiền đó, hơn nữa cùng ngày liền điều động toàn bộ quản gia quản sự đáng tin trong phủ, tốn khoảng hai ngày một đêm thời gian mới tỉ mỉ lật hết vạn quyển sách cất chứa trong lầu sách, nhưng không thu hoạch gì, chưa tìm được đồng tiền thứ hai.
Lão Thượng Thư hạ lệnh mọi người rời khỏi lầu sách, ai cũng không được phép lộ ra việc này với bên ngoài, nếu không đều bị trục xuất gia tộc. Lão nhân một mình ở lầu sách tự hỏi hồi lâu, tìm được đứa cháu nội nơm nớp lo sợ kia, mang theo thiếu niên trở về lầu sách, lão nhân mang bản giấy bút văn nhân kẹp tiền lúc trước cùng nhau giao cho thiếu niên, mỉm cười nói: "Nếu có hai đồng tiền như vậy, ngươi sẽ không có phần cơ duyên tiên gia này. Yên tâm nhận lấy đi, nên là của ngươi, về sau chuyên tâm đọc sách, toàn bộ sách trong lầu sách này đều mở ra với ngươi, mặc ngươi tự lấy, hơn nữa có thể mang ra khỏi lầu sách lật xem."
Thiếu niên bởi họa được phúc tiếp nhận bộ sách, không hiểu ra sao.
Lão Thượng Thư còn nói một chuyện bí ẩn, lời nói thám thía: "Hai vị Trạng Nguyên trẻ tuổi xuất thân thần đồng tiền triều, ở trên chuyện khoa cử thế như chẻ tre, đều có không tốt tiếng tăm khi làm quan, trong đó một người càng khí tiết tuổi già khó giữ được, cho nên bản triều đối với điều này tràn đầy kiêng kị. Lần này ngươi rớt tú tài, không phải hành vi của đại bá ngươi, hắn còn chưa có phần tâm địa ác độc đó, cũng không dám có, ta còn chưa chết đâu. Thật ra là ý tứ của ta, chính là đè ép ngươi một chút, luyện tính tình một chút, về sau cũng tốt cho quan trường tích lũy dày bùng nỗ mạnh, xét đến cùng, quan trường không phải chơi cờ, nước đầu đánh quá đẹp, ở bản triều chưa chắc là chuyên tốt." Sau khi thiếu niên tâm tình kích động rời khỏi, lão nhân xoay người lấy ra một quyển sách khác, trong đó cũng có dấu vét, chỉ là lại không có tiền tệ, nhưng chỗ dấu vết, là một câu thánh hiền dạy bảo, hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. (Trích từ bài thơ Kỳ Úc 1 của Khổng Tử, dịch nghĩa: Có người quân tử, như mài như giũa như cắt như gọt)
Bởi vì chỉ có một đồng tiền, thiếu niên vô hình trung độc chiếm toàn bộ phúc duyên.
Trong cõi tự có ý trời.
Điều này thậm chí khiến lão Thượng Thư một lòng khát khao tiên pháp cũng không dám cướp đoạt.
Lão nhân chìm nổi quan trường hơn nửa đời người, mang theo một phần cung kính cùng bội phục từ đáy lòng, cảm khái nói: "Thế ngoại cao nhân, thật là thủ đoạn của thần tiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận