Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1709 - Bếp Lồng Than Làm Lạnh Lẽo Lòng Người (6)



Chương 1709 - Bếp Lồng Than Làm Lạnh Lẽo Lòng Người (6)




Đi ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy đã vào đêm khuya, do bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Trần Bình An đi tới mở cửa, suýt chút nữa không kìm được định chửi.
Hoá ra là đảo chủ đảo Châu Thoa, Lưu Trọng Nhuận.
Trần Bình An mở cửa, nhưng không nhường đường.
Lưu Trọng Nhuận nhíu mày: "Sao vậy, cửa cũng không cho vào?"
Trần Bình An hỏi hỏi vặn lại: "Để ngươi vào cửa, sau này ta sao có thể đến phủ Chu Huyền gặp Mã Viễn Chí?"
Lưu Trọng Nhuận giơ bình sứ trong tay lên: "Chuyện quan trọng như này, chúng ta thảo luận ngay trước cửa sao?"
Trần Bình An cau mày nói: "Ngươi cố ý?"
Lưu Trọng Nhuận mỉm cười gật đầu.
Trần Bình An bất lực nói: "Lưu đảo chủ, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy? Đây không phải là nguyên tắc làm ăn, đúng không?”
Lưu Trọng Nhuận mỉm cười: "Đừng nói lý lẽ với phụ nữ."
Trần Bình An sững sờ một lát, cười gượng nói: "Có lý."
Hắn tránh đường, Lưu Trọng Nhuận đi vào nhà, Trần Bình An không dám đóng cửa, kết quả bị Lưu Trọng Nhuận nhấc chân đá hắn, cửa phòng đóng lại.
Lưu Trọng Nhuận nhìn xuống phiến đá xanh lớn, liếc nhìn rương sách ở góc tường, cùng với sáu cây trúc tím tách làm đôi dựa vào tường, cuối cùng ánh mắt trở lại phiến đá xanh: "Trần Đại tiên sinh suốt ngày trốn ở đây, chỉ để mày mò những thứ ma quái này thôi sao?"
Trần Bình An gật đầu.
Lưu Trọng Nhuận đi tới bên bàn, liếc nhìn xuống bếp lò: "Thứ này rất hiếm."
Trần Bình An mỉm cười nói: "Lão bá tánh nhìn thấy giun đất trước cổng nhà giàu sang của các người, bọn họ càng cảm thấy hiếm hơn.”
Lưu Trọng Nhuận Kim Đan Địa Tiên cố ý giấu dốt ở hồ Thư Giản, ngồi xuống đặt chân bên cạnh bếp lò, "Ô, còn khá ấm áp, khi nào trở về ta sẽ lấy một cái ở Bảo Quang Các."
Trần Bình An hỏi: "Lưu đảo chủ đã nghĩ xong chưa?"
Lưu Trọng Nhuận vẫn tò mò nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Nghĩ xong rồi, một tiên sinh phòng thu chi có thể để Lưu Lão Tổ đích thân hộ tống, ta làm sao dám lơ là, tìm chết hay sao?"
Trần Bình An nói: "Việc làm của chúng ta có thể cần phải tạm dừng một thời gian."
Lưu Trọng Nhuận tức giận nói: "Trần Bình An, ngươi đang chơi với ta sao? Trước kia ai đến Bảo Quang Các chủ động làm ăn với ta, bây giờ ta đến chính miệng cho ngươi một câu trả lời, ngươi thì bắt đầu ra vẻ ta đây với ta? Sao, dựa được vào Lưu Lão Tổ, ngươi muốn tăng giá? Được, ngươi ra giá! Ta muốn xem liệu ngươi có mặt mũi nói có cả người tiền tài có tất cả mọi thứ không."
Trần Bình An nhìn chằm chằm trưởng công chúa điện hạ mất nước này: "Nếu không phải lúc trước có rất nhiều đảo chủ đến thăm đảo Thanh Hạp thì chuyến đi tối nay của ngươi, ta sẽ không để cho ngươi ngồi đây mắng người, mà ta sẽ vạch ra ranh giới với ngươi. Ngươi không biết thật, hay là giả vờ bối rối? Ngươi hoàn toàn có thể kiên nhẫn chờ đợi trên đảo Châu Thoa, việc vẽ rắn thêm chân như này của ngươi sẽ chỉ khiến cho đảo Châu Thoa rơi vào vòng nước xoáy, một khi ta thất bại, đừng nói đến việc chuyển đảo Châu Thoa ra khỏi hồ Thư Giản, mà ngay cả gia nghiệp hiện tại cũng không thể giữ được! Lưu Trọng Nhuận, ta lại hỏi ngươi câu hỏi tương tự, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Lưu Trọng Nhuận mỉm cười nói: "Nước mất nhà tan, ta cũng từng sống sót, bây giờ không có khả năng bị diệt quốc nữa, cùng lắm chỉ là nhà tan thì còn sợ cái gì?"
Đầu óc Trần Bình An đột nhiên khẽ động, hắn nhìn về phía cửa nhà.
Lưu Trọng Nhuận hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Trần Bình An thật sự là người Kim Đan kiếm tu như bên ngoài đồn thổi sao? Nếu không làm sao hắn có thể có nhận thức nhạy bén như vậy?
Bởi vì ở bên ngoài, có một vị khách không mời mà đến, lén la lén lút giống như kẻ vô lại thường nghe lén chân tường nhà người khác.
Trần Bình An nháy mắt với Lưu Trọng Nhuận, sau đó lạnh lùng nói: "Lưu đảo chủ, để ta nhắc lại lần nữa, ta sẽ không nhận nữ tu của đảo Châu Thoa làm người nha hoàn thiếp thân! Đây không phải vấn đề bao nhiêu tiền thần tiên..."
Kết quả là Lưu Trọng Nhuận không tham gia diễn, mà phàn nàn: "Không ngờ Trần Bình An ngươi cũng là một kẻ thay lòng đổi dạ như vậy, ta nhìn nhầm ngươi rồi."
Lưu Trọng Nhuận đột nhiên đứng dậy, mở cửa lao đi.
Mặt Trần Bình An ngớ ra.
Bấm bụng đứng dậy đi tới cửa, một lúc sau, ma tu phủ Chu Huyền Mã Viễn Chí mỉm cười đi tới.
Trần Bình An vừa muốn giải thích, nhưng mặt Mã Viễn Chí lại tràn đầy bất ngờ tuỳ ý, vỗ vỗ vai Trần Bình An, "Không cần giải thích, ta biết, trưởng công chúa điện hạ cố ý tức giận ta, muốn ta ghen tỵ, Trần Bình An, ta nợ ngươi phần ân tình này, sau này ta cùng trưởng công chúa điện hạ kết đôi đạo lữ thì ngươi chính là một đại công thần."
Mã Viẽn Chí xoa xoa tay, cười lớn rời đi.
Trần Bình An đứng tại chỗ, lẩm bẩm: "Như vậy cũng được sao?"
Trần Bình An tặc lưỡi kinh ngạc.
Đi đến rìa bến phà, ngồi xổm xuống, nặn một quả cầu tuyết, nghĩ nghĩ rồi dứt khoát đắp một người tuyết, gắn một vài hạt than làm mũi và mắt, sau đó phủi phủi tay.
Trần Bình An nghĩ nghĩ, lại đắp thêm một người tuyết ở bên cạnh nữa, trông "mảnh mai mảnh khảnh" hơn.
Lúc này mới vừa lòng thoả ý.
Trước giờ Trần Bình An thật sự không hiểu “đạo lý” trong vấn đề liên quan đến tình yêu nam nữ, chỉ có thể suy nghĩ muốn cái gì thì làm cái đó, cho dù hắn có đi du lịch hai lần, trong đó còn có một lần đi qua con sông thời gian ba trăm năm ở Ngẫu Hoa phúc địa nhưng hắn lại càng thắc mắc hơn, đặc biệt là Chu Phì, nay là Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê Tông ở Ngẫu Hoa phúc địa, càng khiến hắn nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi, tại sao rất nhiều nữ nhân xuất sắc ở vùng phúc địa ngẫu hoa trong cung Xuân Triều lại sẵn sàng một lòng một dạ thật sự thích một người đàn ông đa tình thay lòng đổi dạ như vậy.
Bây giờ đã hiểu chút chút rồi.
Nó giống như một pháp thông vạn pháp thông.
Người bên cạnh không nói đạo lý, người bên cạnh lại có thực lực để bắt nạt người ngoài, trái lại sẽ rất yên tâm.
Ở ngoài phố phường, triều đình giang hồ, trên núi dưới núi, từ cổ chí kim, ngay cả sau khi thêm một người nữa thì cũng sẽ có rất nhiều người như vậy.
Phúc địa ngẫu hoa, Chu Phì của cung Xuân Triều, khét tiếng ở trên giang hồ, tại sao suy cho cùng có thể khiến nhiều phụ nữ như thế một lòng một dạ, đây là một trong số những lý do..
Người đời đối với kẻ mạnh, vừa ghen ghét vừa ngưỡng mộ.
Đây chính là một trong những nguồn gốc của nhân tính.



Bạn cần đăng nhập để bình luận