Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 965: Phân Đạo (1)

Chương 965: Phân Đạo (1)Chương 965: Phân Đạo (1)
Chương 965: Phân Đạo (1)
Trần Bình An nhịn đau, vừa đi vừa nhìn, từ đó tận mắt chứng kiến những kinh mạch kia sinh trưởng, hắn gặt hái được rất nhiều lợi ích đối với chuyện vận khí, một ít vấn đề mắu chốt vốn suy nghĩ không ra, nay chợt hiểu ra. Phải đến khi tới gần Phi Ưng bảo, Trần Bình An mới đành thu cánh tay lại, tránh để cho bách tính Phi Ưng bảo hiểu làm là mình là người trong ma đạo, có pháp bào Kim Lễ trên thân, hắn hoàn toàn có thể giấu bộ dạng thê thảm trong tay áo, đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến trình mọc lại cánh tay.
Trước đó phi kiếm Mạch Mang đã kéo về chiếc Ngũ Nhạc quan, Lục Đài sau một phen đắn đo, nói đây là món pháp bảo tuổi đời xa xưa, phẩm tướng cực cao, hình vẽ Ngũ Nhạc bên thành mũ bắt luận là kỹ xảo hay hình ché đều hiển thị chiếc Ngũ Nhạc quan này cõ lẽ đến từ Trung Thổ Thần châu, rất có khả năng là đến hậu thế mới lưu lạc tới Đồng Diệp châu, số phận nó chắc hẳn rất long đong, nói không chừng ban đầu nó là vật bản mạng của vị chính thần trứ danh nào đó ở Trung Thổ. Đối với điều này Trần Bình An khá hứng thú, cảm thấy được làm phong phú thêm kiến thức bản thân, còn về phần liệu Lục Đài có ý đồ độc chiếm Ngũ Nhạc quan, hay là cố ý biếm thấp giá trị Ngũ Nhạc quan, Trần Bình An không hề nghĩ tới. Bởi vì thật lòng mà nói hắn cảm thấy Lục Đài không phải loại người này, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thế đạo phức tạp, nhân tâm khó dò, nghi thì có thể, nhưng không được quá đà.
Hai người không trực tiếp đi tới lầu chính Phi Ưng bảo, mà trước khe khẽ về lại võ trường, thu hồi pháp kiếm "Si Tâm" Đậu Tử Chi xuất trọng kim mua từ Phù Kê tông. Sau khi hấp thu tâm huyết, linh khí của một vị tu sĩ đỉnh phong Long Môn cảnh, thân trường kiếm càng trở nên trong trẻo như tuyết, đường vân lưu chuyển như sóng nước, linh động sáng ngời, dù là người mắt cao hơn đỉnh như Lục Đài cũng không nhịn được lần nữa đánh giá thanh kiếm thêm một lần, chậc chậc khen ngơi, nói rằng lời lão ma đầu kia nửa thật nửa giả, nhưng chuyện liên quan tới cảnh giới thì có lẽ là sự thật, đỉnh phong lúc sinh tiền quá nửa là đã đạp tới bậc cửa Nguyên Anh cảnh, tu sĩ Kim Đan ở đẳng cấp như thế, ở Trung thổ thần châu cũng đã tính không sai. có thể đường hoàng lên núi.
Bởi thế thanh pháp kiếm Sỉ Tâm, hay nói chính xác hơn là "Ăn Tim" này, xem như đã giành được một cơ duyên lớn bằng trời.
Đến nỗi Lục Đài phải khuyên Trần Bình An, đừng bán thanh kiếm Si Tâm này đi, ngày sau gặp phải tu sĩ tà đạo hoặc là âm vật yêu ma sẽ có thể một kiếm xuyên tim, vừa tích được âm đức cho bản thân, lại có thể đề cao phẩm tướng bội kiếm, lưỡng toàn kỳ mỹ, cớ gì không làm.
Mắt thấy Trần Bình An có phần do dự, Lục Đài lần đầu tên quở mắng Tràn Bình An. nói: "Người tu đạo có thể không chú trọng thiện ác, đó là lời tầm bậy, nhưng mà pháp bảo trên thế gian thì làm gì phân chính tà, lấy tà khí làm chính sự, có gì không được?"
Lục Đài càng nói càng bực, thiếu nước chỉ thẳng vào mặt Trần Bình An mà mắng: "Ngươi có thể trừng mắt nhìn xương cánh tay trắng hếu của mình, vì sao chút băn khoăn kia cũng không vượt qua được? Trần Bình An! Ngươi mà còn cố chấp thế này, đừng tu sửa trường sinh kiều làm gì nữa, khuyên ngươi tập trung tinh thần làm một tên võ phu thuần túy thôi, đừng hy vọng đại kiếm tên xa xôi, với tâm tính như ngươi, cho dù sau này có tu thành trường sinh kiều, thành Luyện Khí sĩ, như vậy trước đó ngươi phải phá mở bình cảnh tâm cam của thượng ngũ cảnh, nói không chừng còn khó hơn lên trời! Ngươi có biết, mỗi một Luyện Khí sĩ chen chân Nguyên Anh cảnh trên đời đều phải có hùng tâm tráng chí tranh thắng cùng thiên địa, thần thông thuật pháp và nghị lực hơn người, nhưng vì sao thượng ngũ cảnh vẫn gian khổ như thế, then chốt là ở ngay đạo quan ải này, hung hiểm trong đó không phải ở những thứ như thiên kiếp mà thế nhân làm tưởng, đó chỉ là bề mặt. tử địch thực sự là chính bản tâm tự thân, đạo ngươi cao bao nhiêu, tâm tính kiên định đến đâu, ma pháp trong lòng ngươi có thể cao bấy nhiêu, hơn nữa còn như kim thân cổ thần linh, cứng không thể gãy, ngươi phá mở thế nào..."
Trần Bình An không phản bác gì cả, mà chỉ chỉ vào mặt Lục Đài, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Lại thế nữa rồi."
Lục Đài ngưng nói chuyện, hung hăng chà lau máu mũi.
Trần Bình An đột nhiên nói: "Bên ngoài có người tới."
Lục Đài liếc nhìn Trần Bình An, thần thức nhạy bén này hoàn toàn không thua võ phu lục cảnh, hắn thật chỉ là võ phu tứ cảnh thôi sao?
Càng nghĩ hắn càng thêm hiếu kỳ về người truyền thụ quyền pháp cho Trần Bình An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận