Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1419 - Đi Xa Trở Về Phương Bắc (7)



Chương 1419 - Đi Xa Trở Về Phương Bắc (7)




Sau khi cô bị Đại Ly bắt lấy, vị nương nương trong cung kia đã để một vị kiếm tu Đại Ly cung phụng đóng mấy cây Khốn Long Đinh ở mấy chỗ khiếu huyệt mấu chốt của cô, âm độc đến cực điểm.
Về sau bị Thôi Đông Sơn nhổ một nửa Khốn Long Đinh, tu vi khôi phục đến luyện khí sĩ Động Phủ cảnh, lúc trước Thôi Đông Sơn rời khỏi thư viện, lại nhổ mấy cây, trong cơ thể Tạ Tạ chỉ để lại một cây Khốn Long Đinh cuối cùng đóng đinh cánh cửa khiếu huyệt chỗ vật bản mạng, nhưng bây giờ cuối cùng đã trở về Quan Hải cảnh. Lại thêm Thôi Đông Sơn ở tiểu viện bố trí rất nhiều bí thuật, đầu mối khống chế phần lớn trận pháp đều truyền thụ cho Tạ Tạ cách mở ra, sử dụng và đóng cửa, bởi vậy Tạ Tạ chỉ cần thân ở tiểu viện, sẽ có hình thái ban đầu Mao Tiểu Đông tọa trấn thư viện Sơn Nhai.
Vu Lộc ngồi dậy, mỉm cười nói: “Thật muốn giao thủ, ngươi vẫn sẽ thua.”
Tạ Tạ ồ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, “Vậy ngươi thực sự rất giỏi, là ta nhìn lầm, có cần bồi tội xin lỗi ngươi hay không?”
Vu Lộc lại nằm xuống, hai tay coi như gối đầu, cảm khái nói: “Ngươi đấy.”
Tuy cùng là dư nghiệt Lô thị vương triều, vốn nên cùng bệnh thương nhau, nâng đỡ nhau mới đúng, nhưng Tạ Tạ ở sâu trong nội tâm, cực kỳ chán ghét đối với Vu Lộc thích ứng trong mọi tình cảnh này, hơn nữa không hề che giấu.
Vu Lộc nhắm mắt, “Nơi này nằm thoải mái, để ta nhắm mắt một chút.”
Tạ Tạ do dự một phen, cũng không đuổi người.
Thật ra cô có chút tò mò, vì sao Vu Lộc không đi theo Cao Huyên cùng đi thư viện Lâm Lộc.
Vu Lộc đi Đại Ly rồi, ít nhất có thể coi chừng một chút di dân Lô thị trong nước sôi lửa bỏng, huống chi hôm nay thật ra có không ít văn thần võ tướng Lô thị, tuy dựa vào Đại Ly, nhưng vẫn coi như được coi trọng tín nhiệm, rất nhiều võ tướng càng tùy tùng thiết kỵ Đại Ly cùng nhau nam hạ, nghe nói kiến công lập nghiệp, cực kỳ bắt mắt, bắt đầu dung nhập quân đội Đại Ly.
Cho dù không bàn đến những thứ này, Vu Lộc hôm nay đã là hộ tịch Đại Ly, võ phu Kim Thân cảnh trẻ tuổi như thế, nói ra có thể hù chết người ta.
Hoàng đế Tống thị của Đại Ly cái khác không nói, có một điểm Tạ Tạ phải thừa nhận, không thiếu khí độ.
Phiên vương Tống Trường Kính cũng là như thế.
Thấy thế nào, Vu Lộc cũng nên đi thư viện Lâm Lộc.
Nhưng Vu Lộc cố tình ở lại thư viện Sơn Nhai.
Bọn họ đám người nơi khác năm đó cùng nhau tiến vào thư viện, ở ngoài tầm nhìn của triều đình Đại Tùy cùng tầng cao nhất của thư viện, vẫn là Lâm Thủ Nhất hạt giống tu đạo xuất sắc nhất, tương lai thành tựu cao nhất, tiểu cô nương áo bông đỏ Lý Bảo Bình thú vị nhất, ai cũng không ghét nổi, Tạ Tạ có chỗ dựa nhất, Lý Hòe nghiên cứu học vấn tư chất bình thường nhất, nhưng không thể trêu vào nhất. Mà Vu Lộc, trước nay là kẻ không khiến người ta chú ý nhất kia, dễ dàng bị người ta quên đi, cho dù sau khi trở thành bạn bè với hoàng tử Cao Huyên, vẫn sẽ không làm người ta cảm thấy người trẻ tuổi Vu Lộc đáng giá chú ý, ngược lại càng làm người ta xem nhẹ hơn, một người trẻ tuổi thích đầu cơ trục lợi, đu bám thiên hoàng quý trụ mà thôi.
Vu Lộc đột nhiên mở mắt, “Công tử nhà ngươi nói, Trần Bình An đã là ngũ cảnh võ phu sắp phá cảnh, chiến lực chân thật, còn cao hơn.”
Tạ Tạ vui sướng khi người gặp họa nói: “Như thế nào, ngươi sợ bị vượt qua?”
Vu Lộc lắc đầu nói: “Khẳng định sẽ bị vượt qua.”
Tạ Tạ nhíu mày nói: “Rất nhanh?”
Vu Lộc gật đầu nói: “Nhanh đến vượt quá tưởng tượng của ngươi.”
Tạ Tạ lại hỏi, “Võ vận ân trạch?”
Vu Lộc lắc đầu, “Chính bởi vì không có quan hệ với cái này, cho nên ta mới cảm thấy có chút... Phiền muộn.”
Tạ Tạ không còn lời nào để chống đỡ.
Không biết lần sau gặp mặt, Trần Bình An sẽ là bộ dáng thế nào.
Tạ Tạ không tưởng tượng được.
Đại khái vẫn là đeo hòm trúc, đi giày rơm, chỉ là vóc dáng cao hơn chút?
————
Lý Bảo Bình cũng là một mình một người ở học xá.
Đây là một chuyện duy nhất chưa nổi lên tranh chấp của hai đối thủ một mất một còn của Mao Tiểu Đông cùng Thôi Đông Sơn.
Bởi vì học xá sẽ có bốn người, theo lý thuyết tiểu cô nương áo bông đỏ ở một mình, học xá hẳn là trống rỗng.
Nhưng trên thực tế, trừ cái giường kia chính nàng ở, ba chỗ còn lại tràn đầy, giấy chồng chất, bày chỉnh tề từng xấp một.
Vì thế tiên sinh dạy học không thể không oán giận với mấy vị sơn chủ thư viện, tiểu cô nương đã chép xong sách có thể bị trách phạt hơn trăm lần, còn phạt như thế nào?
Các phu tử trực đêm tuần tra càng không biết nên khóc hay cười, hầu như mỗi người mỗi đêm đều có thể nhìn thấy tiểu cô nương khêu đèn chép sách, viết như bay, cần cù có chút quá mức.
Ngay từ đầu còn có một số lão tiên sinh bênh vực kẻ yếu cho tiểu cô nương, nghĩ lầm là mấy vị đồng nghiệp phụ trách truyền thụ học vấn cho Lý Bảo Bình đã quá nặng tay với tiểu cô nương, quá mức khắc nghiệt, ở sau lưng thầm oán một trận, kết quả đáp án làm người ta dở khóc dở cười, mấy vị phu tử nói đây là sở thích của tiểu cô nương, căn bản không cần nàng chép nhiều văn chương thánh hiền như vậy, Lý Bảo Bình ngẫu nhiên được trống tiết học sẽ đi ngọn núi nhỏ phía đông ngây người, hoặc là chuồn khỏi thư viện dạo chơi, sau đó dựa theo quy củ thư viện, chuyện phạt cô chép sách thì không giả, nhưng nào cần nhiều như vậy, vấn đề là tiểu cô nương thích chép sách, bọn họ ngăn cản như thế nào? Học sinh khác của thư viện, nhất là đám bạn cùng lứa tuổi tính tình hấp tấp kia, các phu tử là dùng roi cùng thước ép bọn nhỏ chép sách, tiểu cô nương này ngược lại, cũng chép ra một ngọn núi sách rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận