Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1662: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (2)

Chương 1662: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (2)Chương 1662: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (2)
Chương Yểm hơi bất đắc dĩ, chỉ đành đáp thay tên ngốc này: "Trần tiên sinh, y lên là Tằng Dịch, Dịch trong dịch đình, y là một kẻ đáng thương được ta cứu ra khỏi đảo Mao Nguyệt. Theo yêu cầu của Trần tiên sinh, tư chất căn cơ trời sinh rất thích hợp với tu hành quỷ đạo, là lựa chọn hàng đầu bị tà ma ám thân và quỷ quái trú ngụ. Hai bên cùng hành tẩu dương gian, chẳng những sẽ không hao tổn bản nguyên của thiếu niên, ngược lại có thể trợ lực tu hành."
Trần Bình An gật đầu, sau đó mỉm cười nói với Tằng Dịch: "Ta nói qua một chút về một môn bàng môn tên là Cân Pháp, cậu chỉ cần đứng yên, ta thử xem cốt khí của cậu nặng bao nhiêu."
Tằng Dịch ngẩn người tại chỗ, không hề phản ứng.
Trân Bình An thì chân chừ không ra tay.
Chương Yểm võ nhẹ lên vai Tằng Dịch, cười nói: "Một lời cũng không biết nói, bây giờ ngay cả gật đầu cũng không biết à?"
Bị vỗ vai như vậy, cuối cùng Tằng Dịch cũng hoàn hồn, gật đầu thật mạnh.
Trần Bình An nắm lấy bả vai thiếu niên nhẹ nhàng nâng lên, mũi chân Tằng Dịch có nhấc lên nhưng vẫn chưa rời khỏi mặt đất.
Sau khi Trần Bình An buông tay, gật đầu nói: "Không phải quá nặng, sau này ta sẽ chú ý theo dõi dấu vết hồn phách của ngươi. Chỉ cần có chút gì đó bất thường thì sẽ không để ngươi phải gắng gượng chống đỡ đâu."
Tằng Dịch vẫn không nói gì, không phải là không dám nói mà là không biết nói gì, giống như hồn phách lại bay mất.
Dù sao ở đảo Mao Nguyệt âm khí dày đặc, trước khi bị lão tổ nhìn trúng căn cốt thì lão đã cho đám đệ tử nội môn ức hiếp y thành thói rồi. Đối với lão thần tiên cao cao tại thượng ở đảo Thanh Hạp như Chương Yểm và thần tiên trẻ trông có vẻ còn lợi hại hơn lão thần tiên nữa, không cần người khác nâng đỡ cũng đã là sự nỗ lực lớn nhất của Tằng Dịch rồi. Chương Yểm bất đắc dĩ nói: "Trần tiên sinh, tính tình thiếu niên này có phải quá tệ không? Không thì ta lại đến khu vực hồ Thư Giản tìm một người khác?"
Thật ra Trần Bình An vẫn luôn chú ý đến sắc mặt và ánh mắt của Tằng Dịch, hắn lắc đầu cười nói: "Không sao, ta thấy cậu ta cũng được."
Chương Yểm thở phào một hơi, coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Bên đảo Mao Nguyệt không dám giở trò công phu sư tử ngoạm, nhưng cũng sẽ không cho không. Đây chính là quy tắc ngầm của hồ Thư Giản. Hoặc là đảo Thanh Hạp đánh đến cửa trực tiếp cướp người đồng thời chiếm luôn cả đảo Mao Nguyệt. Đừng nói là một Tằng Dịch, toàn bộ người và tài vật của đảo Mao Nguyệt đều có thể tùy ý chiếm lấy. Nhưng nếu đảo Thanh Hạp đã lựa chọn con đường "Hòa khí sinh tài" thì phải làm cho ra dáng buôn bán. Cho nên sau khi Chương Yểm đưa ra một cái giá xem như là phải chăng cho đảo Mao Nguyệt, không hề cò kè bớt một thêm hai, cứ thế quăng đi khoản tiền khổng lồ đó.
(Hòa khí sinh tài: Đối nhân xử thế hòa thuận, giữ hòa khí thì có thể chiêu tập tiền tài, tài lộc. )
Trần Bình An cũng không lạ gì với chuyện này, gặng hỏi: "Bên đảo Mao Nguyệt hô giá bao nhiêu?”
Chương Yểm do dự một lát rồi chậm rãi đáp: "Theo cách nói của sư tổ đảo Mao Nguyệt là một Tằng Dịch sau cùng có thể dưỡng dục ra quỷ thai, âm linh. Trong vòng hai mươi năm, ít nhất cũng phải tương đương với hai tu sĩ Động Phủ cảnh, chưa kể đến chi phí bồi dưỡng Tằng Dịch đến Trung Ngũ cảnh. Cho nên đảo Mao Nguyệt ra giá mười đồng tiền Cốc Vũ."
Trần Bình An trâm ngâm một hồi: 'Bên chỗ ta còn phải cộng thêm tất cả chi phí nhân lực của Chương lão tiên sinh và Điếu Ngư phòng đảo Thanh Hạp, vậy coi như là mười lăm đồng Cốc Vũ đi. Cứ ghi nợ bên đảo Thanh Hạp trước, trở về ta trả một lượt các chỉ phí khác luôn."
Chương Yểm gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Vị hỗn thế ma vương Cố Xán nhà mình, cũng như Lữ Thải Tang của đảo Cổ Minh và Nguyên Viên đảo Hoàng Ly, hiện tại mấy người này là thế hệ trẻ đứng hàng đầu. Họ không hề giống với những tiền bối tu sĩ tự do ở hồ Thư Giản, ai ai cũng coi phá vỡ quy tắc cũ làm niềm vui, lấy hành vi này làm gốc để bồi dưỡng hư danh thu mua lòng người.
Chương Yểm không dám nói bọn họ nhất định đã sai lầm, dù sao khi ông ta gặp mấy đứa nhóc này cũng đều phải mặt mày tươi tỉnh. Nhưng suy cho cùng, trong lòng Chương Yểm cũng chẳng mấy thoải mái.
Chỉ là giới trẻ ngày nay không rập khuôn theo quy tắc, ngược lại cuộc sống trông có vẻ thoải mái hơn. Điều này khiến cho những người già cả ở hồ Thư Giản như Chương Yểm có hơi bất đắc dĩ.
Cho nên ông ta cảm thấy có chút thiện cảm trước việc làm của Trần Bình An.
Bằng không với danh tiếng mà người này gom góp từng tí một ở hồ Thư Giản thì nếu hắn không móc ra một đồng nào, ông ta và đảo Thanh Hạp chẳng phải sẽ ngậm ngùi chịu thiệt sao?
Có điều chút thiện cảm này cũng chẳng có ích gì.
Chương Yểm vừa nghĩ đến thì càng thêm phiền muộn, cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng lại chẳng thể nghĩ ra nguyên do.
Hồ Thư Giản chính là như vậy.
Một tu sĩ Long Môn cảnh đại đạo vô vọng như ông ta, kết đan đã là giấc mộng xa vời đừng nên nghĩ tới. Lưu Chí Mậu đã âm thầm làm tất cả những chuyện nên làm, tận tình tận nghĩa. Ở hồ Thư Giản, mọi người đều phấn chấn, khí thế bừng bừng, Chương Yểm lại chẳng khác gì lão già gần đất xa trời, hơn nữa so với thế hệ sau, cảm giác của tu sĩ luyện khí càng thêm nhạy bén về thân thể mục nát, hồn phách điêu tàn của mình. Cái cảm giác cận kê cái chết đó phảng phất như đang chôn vùi bản thân sâu xuống từng tấc đất, nếu không phải tư tưởng của Chương Yểm khá thoáng, tính tình cũng không hề cực đoan và quá khích thì sớm đã làm ra những chuyện điên rồ mất trí rồi. Dù sao ở một nơi "không kị điều ác, hành thiện chết sớm" như hồ Thư Giản, thì đa phần đều là cách thức phát tiết. Thiếu niên Tằng Dịch cứ thế ở lại đảo Thanh Hạp, ở căn nhà sát vách Trần Bình An. Khi thiếu niên đến từ đảo Mao Nguyệt đóng cửa, y ngồi thừ ở mép giường, chỉ cảm thấy giống như qua mấy đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận