Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 598: Trên trời rớt xuống một...người (2)

Chương 598: Trên trời rớt xuống một...người (2)Chương 598: Trên trời rớt xuống một...người (2)
Chương 593: Trên trời rớt xuống một...người (2)
Vừa mở miệng trò chuyện, Trần Bình An liền phát hiện không khí hòa hợp hơn rất nhiều, bởi vì hai cô gái kia giống như trời sinh chính là am hiểu nói chuyện phiếm, sau đó hầu như không tới phiên hắn chen miệng vào, chỉ cần dựng thẳng tai nghe là được, thế cho nên Trần Bình An khách khí mời các nàng lấy dưa và trái cây giải khát, cô gái đều đỏ mặt đáp ứng, một người cúi đầu nghiêng mặt ăn, một người giải thích với Trần Bình An về Đả Tiếu Sơn, một người nói mệt rồi, cô gái khác sẽ tiếp lấy câu chuyện, để cho Trần Bình An nghe đến say mê.
Thì ra Đả Tiếu sơn là đại phái bản thổ ở Câu Lô châu, ở phía tây nam, tuy hôm nay cũng không có đại Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh tọa trần, kéo dài đến hai giáp quang âm, thế cho nên dựa theo quy củ, tự mình trích bỏ danh hiệu tông tự, từ Đả Tiếu Tông Hàng thành Đả Tiếu sơn thời tổ sư khai sơn, nhưng mà tổ tiên Đả Tiếu sơn là thật sự rất rộng rãi, thời kì đỉnh phong, từng có hai vị thần tiên thượng ngũ cảnh, hô phong hoán vũ, danh chấn nhất châu, tuy hai vị tổ sư gia trung hưng tông môn đều là Ngọc Phác Cảnh của đệ nhất cảnh thượng ngũ cảnh, tức tục xưng tu sĩ mười một cảnh, nhưng mặc kệ như thế nào, một tông hai ngọc phác, vẫn là tồn tại cực kỳ quang diệu.
Hai cô gái tuy không được xem là đệ tử chính tông của Đả Tiếu sơn nhưng niềm vinh dự cực kỳ tràn đây, nói với Trần Bình An rất nhiều truyền kỳ sự tích về tông môn tổ sư, có người ở trong quá trình hành trình vượt châu, gặp gỡ biển sâu hung thú thành quân kết đội, lực chiến mà lui, kiếm quang sáng lạn, còn hơn minh nguyệt trên biển. Trên lịch sử còn có một vị tổ sư gia am hiểu lôi pháp nhất, từ tây nam một đường đi xa tới biên cảnh đông bắc Câu Lô châu, giành được tên hiệu "Thần tiêu thiên quân", trảm yêu trừ ma vô số, đến nay Câu Lô châu còn có vô số dân chúng cảm ơn, trong nhà dựng lên bài vị công đức, đại đại hương khói không ngừng.
Trần Bình An đối với những sự tích quang huy này, nghe xong là thôi, không mấy hứng thú, cũng không suy nghĩ sâu xa, nhưng mà đối với những lời về Ngọc Phác Cảnh mười một cảnh, thực sự cảm thấy hứng thú, bèn không nhịn được mở miệng hỏi. Bởi vì tông môn từng xuất hiện thượng ngũ cảnh, tỳ nữ Xuân Thủy cho dù là nhị cảnh Luyện khí sĩ, vẫn là hiểu được các sự tình, nàng liền nói một chút về những nội dung tự mình biết, nói Ngọc Phác Cảnh trong truyền thuyết có thể nói luyện khí đại thành, phản phác quy chân, thân hình khí lực gần với viên mãn, hoàn toàn giống tư chất vàng ngọc, không cần pháp bảo bàng thân, thiên nhiên có đủ nước lửa thì không sợ, tai hoạ không xâm phậm, trong tình huống bình thường, sống lâu từ năm trăm năm đến ngàn năm.
Cho nên nhân gian vương triều thay đổi, núi sông biến sắc, đối với tu sĩ Ngọc Phác Cảnh mà nói, thật sự rất khó gợi lên hứng thú.
Xuân Thủy nói tới đây, Thu Thực ăn xong một miếng dưa gang xanh biếc, không cần thận ợ một cái, sắc mặt ửng đỏ, ngượng ngùng không chịu nổi, bị tỷ tỷ Xuân Thủy nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, vì lấy công chuộc tội, Thu Thực vội tiếp lời giải thích với Trần Bình An: "Trần công tử, nô tỳ còn nghe người ta nói, sau khi tễ thân ngũ cảnh, Luyện khí sĩ đã không cần lo lắng rời khỏi động thiên phúc địa, bị khí ô trọc trong thiên địa, lấy phương thức giang hà chảy ngược ăn mòn khí lực, tự thân linh khí tích lũy dần dần đạt tới một cái bình cảnh, cho nên trên núi tu hành dưới núi tu hành, đã khác nhau không lớn, so sánh xa xa với tu sĩ đệ thập cảnh Nguyên Anh cảnh giới 'Bất động như núi', lại càng linh hoạt tùy ý hơn.”
Nói tới đây, Thu Thực ánh mắt si mê nói: "Thế gian toàn bộ Luyện khí sĩ nữ tử, mơ mộng nhất tễ thân cảnh giới này, bởi vì chỉ cần đến đệ thập nhất cảnh, có thể có một lần thay đổi, hoặc là nói cơ hội điểm tô cho đẹp nguyên trạng, hơn nữa cam đoan 'khí số không xấu', cho nên rất nhiều cô gái nguyên bản mười cảnh, cho dù vốn là lão ẩu phụ nhân tóc trắng xoá đều có thể trở về trẻ tuổi, hơn nữa sau đó thanh xuân thường trú, dung nhan đến chết không thay đổi."
Trần Bình An tò mò hỏi: "Vì cái gì dân chúng kiêng kị phá tướng, Ngọc Phác Cảnh có thể cam đoan 'khí số không xấu'?"
Tỷ nữ Thu Thực không có lời gì để chống chế, chuyện này là nàng đương nhiên không biết, phong cảnh thượng ngũ cảnh, lấy đâu ra một Luyện khí sĩ nhị cảnh như nàng có thê biết đến.
Tỷ tỷ Xuân Thủy tâm tư càng thêm tinh tế, cũng càng nguyện ý suy nghĩ xem vì sao, bèn cười nói: "Trần công tử, chân tướng như thế nào, nô tỳ không dám ngắt lời, nhưng mà nô tỳ có vài suy nghĩ, nói ra để công tử tham khảo, thế tục phàm nhân, Hình thái tướng mạo từ trong bụng mẹ đã tựu thành quả thật liên quan đến khí số một người, cho nên dân chúng thế tục dưới chân núi, kiêng kị phá tướng, đều không phải là không có lý do. Nhưng mà Luyện khí sĩ phá tướng, sau khi tễ thân trong ngũ cảnh, thật ra cũng đã không dễ dàng xuất hiện. Về phần ngọc Phác Cảnh vì sao có thể thay đổi tướng mạo, mà không phá hư khí số mệnh lý, ta cảm thấy là..." Nói tới đây, tỳ nữ Xuân Thủy vươn hai tay, ở trên bàn làm một tư thế dựng phòng ốc,"Nô tỳ cùng Thu Thực là tu sĩ dưới ngũ cảnh, luyện khí tựa như dựng phòng ở, chỉ có một hai cây cột nhà, mọi sự mới mở đầu, nếu 'phá tướng', chẳng khác nào là chặt đứt một cây cột nhà, có khả năng phòng ốc sẽ sập."
Sau đó Xuân Thủy thủ thế làm động tác cuộn sóng từng trận"Nhưng mà nhóm thần tiên trong ngũ cảnh cùng thượng ngũ cảnh, bọn họ đã kiến thành một tòa phòng ở vững chắc, thậm chí là kiến trúc đàn như hoàng cung nhân gian, như vậy một lần phá tướng, mặc dù chặt đứt máy cột nhà trong phòng Ốc, nói vậy cũng là ảnh hưởng không lớn. Mà cô gái Luyện khí sĩ Ngọc Phác Cảnh thay đổi dung nhan, khả năng giống như là một lần sửa chữa lại kiến trúc bên ngoài, hoặc là như là ở trên nóc nhà bao trùm lên một tầng ngói lưu ly mới tinh, lại càng thêm đẹp. Nô tỷ nói như vậy, Trần công tử có thể lý giải không?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Nói rất thông suốt."
Xuân Thủy hơi hơi ngượng ngùng,"Đây chỉ là suy nghĩ miên man của nô tỳ, để cho công tử chê CƯỜI.”
Trần Bình An cười nói: "Ta cảm thấy rất có đạo lý."
Thu Thực nháy nháy mắt, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Nhưng mà lão thần tiên Ngọc Phác Cảnh, nô tỳ cùng tỷ tỷ đời này cũng chưa được nhìn thấy một lần, cho dù là một cơ hội từ xa xa liếc mắt nhìn cũng không có." Xuân Thủy ánh mắt hơi hơi thâm tràm,"Không tháy tốt mới tốt. Thần tiên thượng ngũ cảnh một khi đánh nhau, cho dù là trong ngũ cảnh, so với phàm phu tục tử cũng không tốt đến đâu."
Thu Thực cũng mở miệng,"Xa xa liếc mắt nhìn một cái là quá tốt rồi."
Xuân Thủy bát đắc dĩ nói: "Chúng ta nhãn lực chỉ có như vậy, luôn xa vời uy lực pháp bảo của thần tiên thượng ngũ cảnh thì sao? Có từng nghĩ tới, chết rồi cũng không biết mình đã tan thành mây khói như thế nào.”
Đối với điều này Trần Bình An không nói chen vào, mọi người đều có yêu thích khát khao, hơn nữa quan hệ không hề thân, không cần thiết khoa tay múa chân.
Đầu thuyền bên kia côn thuyền, đột nhiên có người trong giây lát mở lớn miệng, đưa tay chỉ phương hướng thiên hạ cực tây, sau khi lấy lại tinh thần, nhanh chóng hô gọi đám đồng bạn, kiệt lực hét lên: "Mau nhìn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận