Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 906: Hương Khói Lượn Lờ (6)

Chương 906: Hương Khói Lượn Lờ (6)Chương 906: Hương Khói Lượn Lờ (6)
Chương 906: Hương Khói Lượn Lò (6)
Mã Khổ Huyền giống như đã nhìn mãi thành quen đối với chuyện này, chỉ lên tiếng nhắc nhở giống như những lần trước: "Sau khi trở về, nhớ rõ giữ miệng kín như bưng."
Pho tượng thần điêu khắc gỗ này khẽ gật đầu, sau khi đứng dậy nhanh chóng đi về phía trước, sải bước tới thần đài, đứng tại chỗ, đôi mắt màu vàng nhanh chóng mắt đi sắc thái, im lặng bát động.
Của sổ đại điện cực cao cực lớn, ánh sáng xuyên thấu qua khe hở cửa số, rơi rớt vào trong đại điện trong vòng, bởi vậy có thể nhìn thấy tro bụi.
Mã Khổ Huyền đột nhiên tự giễu: "Pháp bảo quá nhiều, phúc duyên quá dày, cũng rất đáng ghét a."
Mèo đen nâng lên một chân, khẽ liếm bàn chân.
Mã Khổ Huyền ngửa ra sau nằm xuống, mèo đen nhảy lên một cái, sau khi Mã Khổ Huyền nằm xuống sau, vừa vặn rơi xuống ngực hắn, cuộn người lại, nhanh chóng ngủ say.
Mèo đen thi thoảng lại đổi tư thế cuộn mình thoải mái hơn.
Mã Khổ Huyền nhếch chân bắt chéo, một bàn tay vuốt ve lông mèo đen, nhớ tới những kỳ quái cùng nịnh nọt trên Chân Võ sơn, cảm thấy có phần không thú vị, ' Các ngươi không thích ta, liên quan gì nhau2 Ta cũng không thích các ngươi a."
Đại điện không linh.
Chỉ có một người một mèo và tiếng ngáy khẽ.
Những tượng thần kim thân thần linh sắp xếp theo thứ tự, như là đang trung thành thủ hộ quân vương cao cao tại thượng, năm này qua năm khác, ngàn năm vạn năm.
Hiền nhân Chu Củ của thư viện Quan Hồ không đi cùng thánh nhân tiên sinh của mình đi gặp Câu Lô châu vị Đạo gia thiên quân kia.
Hắn sợ mình không nhịn được sẽ nói năng lỗ mãng đối với gã tên là Tạ Thực kia, chỉ có thể làm hại tiên sinh khó xử.
Tiên sinh rời khỏi thư viện, khẳng định không đánh lại thiên quân Tạ Thực, lại không thể trơ mắt nhìn mình bị Tạ Thực một tát đánh chết, không lẽ còn phải thay mặt đệ tử xin lỗi người ngoài?
Cho nên Chu Củ ởi tới một ngọn núi nơi nơi côn thuyền Đả Tiếu sơn rơi vỡ cách đó không xa. Căn cứ ghi lại, kiếm khí tận trời chính là dâng lên từ nơi này, phá huỷ chiếc côn thuyền nam hạ Lão Long thành kia, tử thương thảm trọng, hành khách trong ngũ cảnh trở xuống, hầu như không một ai may mắn thoát khỏi.
Ở trên núi Chu Củ tìm kiếm không có kết quả, không có chút dấu vét để lại, cái này cũng là chuyện có thể lý giải được.
Bởi vì tai họa này, người mù cũng có thể nhìn ra được là phía sau màn có người trăm phương ngàn kế, vu oan cho vương triều cường đại có thực lực nhát Bảo Bình châu này.
Nhưng mà Chu Củ không hiểu rõ một chuyện, đường đường đạo chủ một châu Câu Lô châu, vì sao nguyện ý tự hạ thân phận, nhảy vào vũng nước đục này? Thậm chí không tiếc "dùng đao kiếm nói chuyện" cùng thư viện Quan Hồ? Nếu cứ tiếp tục thế này, thiên quân Tạ Thực rất có khả năng sẽ trở thành công địch của toàn bộ Luyện khí sĩ Bảo Bình châu.
Chẳng lẽ Tạ Thực ngươi thực sự cho mình là nhị đệ tử dưới trướng Đạo tổ?
Chu Củ không nghĩ rằng Đại Ly Tống thị sẽ mời được một thiên quân châu khác.
Sau những ngày màn trời đêm chiếu đất Chu Củ đang dư tính xuống núi.
Nghe tiên sinh thuận miệng nhắc tới một chuyện, nửa năm gần đây nhất, ba địa phương Bà Sa châu, Đồng Diệp Châu cùng Phù Diêu châu, xuất hiện rất nhiều pháp bảo vô chủ thất truyền đã lâu, thậm chí còn có bóng dáng vài món bán tiên binh hỗn loạn trong đó, dẫn đến chắn động thật lớn, vô số sơn trạch dã tu chen chúc động đậy, tiên gia hào phiệt thâm căn cố đế lại càng không bỏ qua cơ duyên rất lớn này, trong lúc nhất thời ngư long hỗn tạp, sài lang kết bạn.
Chu Củ không có hứng thú đối với điều này. Đối với thế đạo tiếp theo, hắn càng không có hứng thú.
Bởi vì nhất định là người đọc sách an tâm đọc sách, sẽ càng khó.
Như vậy không tốt.
Chu Củ ngắng đầu, nhìn phía bầu trời cao cao.
Chu Củ ta, hiền nhân nho nhỏ thư viện Quan Hồ Chu Cự Nhiên, lại có thể phát hiện manh mối của các vị địa vị còn cao hơn so với tiên sinh nhà ta?
Chu Củ rầu rĩ xuống núi, lười nhác dạo chơi, hoặc ngự phong hoặc đi bộ, cuối cùng đến một gian chợ náo nhiệt, uống bát canh chua cay nóng hôi hỗi. Chu Củ nhất thời tươi cười rạng rỡ, không còn chuyện gì phiền lòng nữa.
Cô gái bán hàng rong đang vào tuổi thanh xuân, sắc da hơi đen nhưng thể hiện rõ nét khỏe khoắn, cô vụng trộm liếc nhìn Chu Củ vài lần.
Ở quê nhà người đọc sách không nhiều lắm, người đọc sách có vẻ ngoài tốt như vậy càng thiếu.
Cô cảm thấy có thể nhìn nhiều thêm vài lần cũng tốt.
Vì thế Chu Củ lại gọi thêm một bát canh chua cay.
Trước khi lên chiếc Thôn Bảo Kình đi hướng Đồng Diệp Châu, Trần Bình An có tình đến khu chợ bên ngoài Thượng Hương lâu, mua một ống nhang, bên trong có chứa tám mươi mốt thanh Tam Thanh hương do Đảo Huyền sơn đặc chế, mùi thơm ngát nức mũi, bát luận là lễ kính thần linh, hay là dâng hương tĩnh tâm, đều là vật thượng phẩm, cho nên giá không hề rẻ, một đồng Tiểu Thử tiền, cũng chính là một trăm đồng Tuyết Hoa tiền.
Sở dĩ tiêu pha món tiền này là do Trần Bình An nhớ tới Lạc Phách Sơn nhà mình có miếu Sơn thần, về sau nếu là có bằng hữu đến thăm, không ngại lầy ra hương này đưa cho hắn, khách có thành ý, thần hưởng hương tốt, cũng là một chuyện tốt đẹp.
Trừ ống nhang ở Thượng Hương Lâu cùng với trước đó ở Linh Chỉ Trai bỏ ra số tiền lớn mua hai kiện bảo bối, Trần Bình An còn mua một bộ Kiếm Tiên Đỏ} do đan thanh diệu thủ Bà Sa châu vẽ ở bên ngoài cửa hàng Kính Kiếm Các, tổng cộng năm quyển tranh vẽ, mỗi một quyển đều là tranh cuộn rất dài, vẽ hai mươi vị kiếm tiên, mỗi vị kiếm tiên trên bức hoạ quyển dài không tới một tấc dài, trông rất sống động, phiêu nhiên dục tiên. Bản đầu tiên của Kiếm Tiên Đỏ} là danh tác của một vị hoạ sĩ tổ sư gia ở Kiếm Khí Trường Thành sau khi xem cuộc chiến, sau đó được khắc theo nét vẽ vô số bản.
Nhân số kiếm tiên trong Kính Kiếm Các rất nhiều lắm, bộ
(Kiếm Tiên Đò) tên là Thạch Cừ bản này cũng chỉ là dựa theo yêu thích cá nhân của đan thanh diệu thử, chọn lấy trăm người trong số đó, lúc ấy cửa hàng còn có máy bản cũ, giá cách xa, hơn nữa lấy Thạch Cừ bản làm mốc giá cao nhát, Trần Bình An cần thận so sánh giá, phát hiện vẫn là kiếm tiên được vẽ trong Thạch Cừ bản này hợp tâm ý mình nhất, bèn cắn răng mua về.
Khoản chi tiêu này thực ra không thể xem là nhỏ, ước chừng năm mươi đồng tiểu thử tiền.
Chưởng quầy cửa hàng mặt mày hớn hở, không biết là vui khi gặp được khách coi tiền như rác, hay là tự đáy lòng cảm thấy Trần Bình An thật tinh mắt, nói một chút về kỳ nhân thú sự trong (Kiếm Tiên Đồ), nói trên đời này có vài vị kiếm tu, đều là trong lúc vô tình có được tàn quyển từ những bản thảo ban đầu của Kiếm Tiên Đồ, rồi ngộ ra chân ý của máy vị kiếm tiên trong từng bức hoạ quyền, một bước đăng tiên, trở thành lục địa kiếm tiên đại danh đỉnh đỉnh.
Bộ Kiếm Tiên Đồ} này, Trần Bình An tính về sau làm lễ vật, tặng cho thánh nhân Nguyễn Cung, lúc ấy rời khỏi quê nhà Long Tuyền quận, Nguyễn sư phụ chưa tổ chức lễ mừng khai sơn lập tông, hiện tại hẳn là đã xong xuôi. Năm mươi đồng Tiểu Thử tiền, đối với Nguyễn Cung mà nói, khẳng định không đáng nhắc tới, nhưng tốt xấu cũng là đồ vật từ Đảo Huyền sơn mang về Đại Ly Long Tuyền, cách thiên sơn vạn thủy, ít nhiều có chút hương vị của ít lòng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận