Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1104: Quái Nhân Quái Mộng (3)

Chương 1104: Quái Nhân Quái Mộng (3)Chương 1104: Quái Nhân Quái Mộng (3)
Chương 1104: Quái Nhân Quái Mộng (3)
Chung Khôi lại nói tiếp: "Ngày hôm đó ngươi nói đạo lý của ai cũng là đạo lý, ta cảm thấy câu nói này rất hay. Về phần muốn tiều quốc công gia kia để tay lên ngực tự hỏi, tuy nghe khí phách hơn chút, cũng hợp tình hợp lý, không bắt bẻ được lỗi, nhưng thật ra... không được lịch sự cho lắm."
Trần Bình An uống một ngụm rượu, Chuyện này không có cách nào khác được."
Chung Khôi gật gật đầu,"Quả thật, thế đạo là như thế, thân ở hố phân, sẽ cảm thấy ăn phân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có người bưng lên một mâm đồ ăn, người ta còn không vui vẻ gì mà đi ăn."
Trần Bình An nghe mà líu lưỡi.
Đây là "đạo lý" do một vị quân tử nho gia nói ra sao?
Chung Khôi cảm khái: "Nhưng cho dù thế đạo này nát bét thành một hố phân, cũng không phải lý do chúng ta cũng đi ăn phân."
Lúc này Trằn Bình An một tay gắp đồ nhắm, một tay bưng bát rượu, luôn cảm thấy hơi mắt tự nhiên. Chung Khôi phát hiện Trần Bình An khác thường, vội vàng an ủi nói: "Những thứ chúng ta đang ăn uống cũng không phải là đồ cứt đái, là rượu ngon đồ ăn ngon, ngươi cứ yên tâm mà ăn."
Trần Bình An yên lặng ăn uống.
Nói chuyện phiếm với kẻ này, có phần theo không kịp ý tưởng của đối phương.
Trong lúc nhất thời Trần Bình An hơi nhớ nhung tiểu Bảo Bình.
Cửa bên kia, Cửu Nương ra trận, rất nhanh thôi đã giải quyết xong phiền toái. Hôm nay quán trọ ở trong mắt dân chúng trấn Hồ Nhi, vừa mơ hồ lại tà dị, cho nên đám người kia ngay cả dũng khí bước vào cửa gây chuyện cũng không có.
Trần Bình An cảm ơn phụ nhân, rồi đi tới đầu cầu thang bên kia, Bùi Tiền còn ngồi ở bên đó vẽ nguệch ngoạc từng vòng, Trần Bình An nói câu đi theo ta, nó liền ngoan ngoãn đi theo phía sau, mi mắt sụp xuống, bộ dáng nhìn qua có vẻ như là phạm sai lầm hơn nữa đã biết sai, nhưng Trần Bình An dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết tiềêu cô nương phía sau, trong lòng đang trộm vui, hắn thậm chí hoàn toàn có thể tưởng tượng sự hăng hái vào lần sau Bùi Tiền đi trấn Hồ Nhi.
Đến phòng, Trần Bình An ngồi xuống, Bùi Tiền không dám ngồi xuống, đóng cửa phòng đứng ở đối diện bàn.
Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề: "Về sau ngươi ở lại chỗ này, ta sẽ cho quán trọ một khoản tiền."
Bùi Tiền đột nhiên ngắng đầu, nổi giận đùng đùng, đang muốn nói chuyện, sau khi nó nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Trần Bình An, lại cúi đầu,"Ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa. Sắp tới ta sẽ đi trấn Hồ Nhi, trả lại cho Tiểu Mai một con diều, sẽ mua cho nó loai bốn mươi quan tiền, một con bướm lớn, màu sắc rực rỡ, đẹp hơn so với chuồn chuồn, Tiểu Mai bọn nó đã thèm thuồng rất lâu rồi, nhưng một đám ăn xiên mứt quả mà cứ như trẻ con đón tết, không mua nỗi, lần này lời cho nó rồi."
Trần Bình An hỏi: "Ngươi lấy đâu ra tiền?"
Bùi Tiền ngắng đầu, chớp chớp mắt"Mượn từ Cửu Nương, không nhiều, gom hết lại, chỉ hai lượng bạc."
Trần Bình An hỏi: "Vậy ngươi trả như thế nào?"
Bùi Tiền rụt rè nói: "Trước tiên cùng nhau ghi sổ, về sau ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, từng chút một trả lại cho ngươi."
Trần Bình An nói: "Về sau ngươi cứ ở lại chỗ này đi, số tiền này, ngươi có thể làm việc vặt cho quán trọ, từ từ trả lại cho Cửu Nương."
Bùi Tiền nhăn khuôn mặt nhỏ, lã chã muốn khóc.
Trần Bình An chỉ chỉ cửa phòng, bình tính nói: "Đi ra ngoài. "
Bùi Tiền hung hăng lau mắt, lớn tiếng nói: "Ta biết! Từ trước tới giờ ngươi chỉ thích con mọt sách nhỏ tên là Tào Tình Lãng kia! Ngươi luôn luôn lo lắng cho hắn, nếu có thể, ngươi nhất định sẽ không cần ta, mà chỉ mang theo lào Tình Lãng bên cạnh ngươi, hắn phạm sai làm, ngươi sẽ không như vậy, ngươi sẽ chỉ giảng đạo lý hẳn hoi với hắn, còn có thể nói với hắn, về sau đừng làm người giống như ta! Trần Bình An, ngươi suốt ngày chỉ muốn vứt ta qua một bên!"
Bùi Tiền xoay người chạy đi, ra sức đạp mạnh cửa, trở lại phòng của mình.
Trần Bình An bắt đầu cân nhắc chặng đường cho chuyến đi về hướng Bắc Đồng Diệp châu sau này, dù sao cửa ra tên gia đi hướng Bảo Bình châu lão Long thành ở ngay tại lãnh thổ phương bắc Đại Tuyền bên kia, nếu đi đường vòng, thì phải đi thêm hai ba ngàn dặm. Hôm nay trở mặt với tam hoàng tử Đại Tuyền Lưu thị, đôi bên gần như là quan hệ không chết không thôi, đoàn người mình nghênh ngang đi thẳng về hướng bắc, đổi lại mình là tam hoàng tử kia cũng không thể nhẫn nại, mặc dù lần này bị mình cùng vị quân tử thư viện Đại Phục kia đánh sợ, một hoàng tử điện hạ có thể dẫn quân lặn lội đường xa, xâm nhập nội địa nước địch, đánh giết phủ quân và thuỷ thần miếu của quốc gia khác, mặc dù sẽ không quyết tâm ngọc đá cùng vỡ. quá nửa cũng phải tao ra rất nhiều phiền toái cho mình.
Thật sự không được, vậy chỉ có thể đi đường vòng.
Cùng tầng, không đề cập tới Bùi Tiền "bế quan", Ngụy Tiện đang ở trong phòng lật xem một quyển sách linh tinh mua từ trấn Hồ Nhi, vị khai quốc hoàng đế này không bạc đãi bản thân, trên bàn có rượu có thịt, trên bàn đặt binh gia giáp hoàn kia, sau khi đại chiến, cân nhắc hồi lâu, Ngụy Tiện không thể không kinh ngạc than thở thủ đoạn của luyện khí sĩ thần tiên Hạo Nhiên Thiên Hạ, cùng với thiên tài địa bảo của mảnh thiên địa này, không thể tưởng tượng.
Đi qua tiếp. chính là phòng của võ điên Chu Liễm, đang để hai tay sau lưng, khom lưng, vòng quanh cái bàn tản bộ từng vòng một.
Lô Bạch Tượng đứng ở cửa số phòng mình, đưa mắt trông về phía xa, bên hông treo thanh hiệp đao Đình Tuyết tạm đặt bên này của hắn, nghe nói là di vật tiên gia của một vị Nguyên Anh Địa Tiên, quả thật không phải những thứ gọi là thần binh lợi khí kia ở quê nhà có thể so sánh.
Tùy Hữu Biên ngồi xếp bằng ở trên giường, hít thở thổ nạp, thanh kiếm Si Tâm nọ đặt trên bàn.
Trần Bình An lấy ra môt bức họa cuộn tròn đã trống, nhớ tới sát khí đêm đó chợt lóe rồi biến mắt, không khỏi cười khổ.
Lòng hại người không thể có, nhưng không thể không có tâm lý đề phòng người khác.
Trong ánh chiều tà hôm nay, Trần Bình An xuống lầu ăn xong cơm chiều, bốn vị người trong tranh trên lầu, chỉ có Chu Liễm có chút hứng thú, ngồi chung với Trần Bình An, còn giúp rót rượu, ba người bọn Lô Bạch Tượng đều không ra khỏi cửa, về phần Bùi Tiền, luôn ở lại trong phòng, không chút động tĩnh. Trần Bình An một mình ra ngoài, dọc theo đường cái đi hướng trấn Hồ Nhi, thong thả mà đi.
Đi ở trên đường bùn vàng mắp mô, Trần Bình An quay đầu nhìn phía tây một cái, sau đó xoay người đi trở về quán trọ.
Hắn cùng một đám người gần như cùng lúc tới ngoài cửa quán trọ, hóa ra lại là gia chủ Diêu thị, Đại tướng quân Diệu Trấn có thương tích trong người, mang theo thiếu niên lúc trước cùng nhau rơi vào hiểm cảnh. Ngoài ra, còn có thiên tài võ học Diêu Lĩnh Chi tự mình trải qua sóng gió quán trọ, cùng với một vị nữ tử trẻ tuổi đầu đội màn che, năm sáu ky binh phía sau những người này không là biên ky của Diêu gia nữa, mà là tu sĩ theo quân không cần có ý mặc giáp trụ, những người trên núi tòng quân này, ở Đại Ly, hẳn sẽ được xưng là võ bí thư lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận