Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 833: Một Đạo Phù (2)

Chương 833: Một Đạo Phù (2)Chương 833: Một Đạo Phù (2)
Chương 833: Một Đạo Phù (2)
Trần Bình An hỏi: "Lão tiền bối, tình thế lúc này của Quế Hoa Đảo chúng ta, có phải đã không thể nào tệ hơn rồi hay không?"
"Đã tệ đến cực điểm."
Lão hán chèo thuyền gật gật đầu, không muốn nói dối trong chuyện này, không che lấp điều gì, nhẹ giọng nói: "Lời đồn thời điểm lão giao kia lúc trước cùng tổ tiên Phạm gia ký kết khế ước, cảnh giới đã tương đương với Luyện khí sĩ Nguyên Anh cảnh, lão giao loại trời sinh dị chủng này, tu hành thường thường cực kỷ chậm chạp, nhưng một khi chúng nó đi đến chỗ cao, chiến lực chân thật, thường thường sẽ cao hơn vị trí cảnh giới một mảng lớn. Càng miễn bàn trăm ngàn con loài giống giao long nơi rãnh biển, không kém gì một tòa tiên gia tông tự đầu Bảo Bình châu, mắấu chốt là có lão giao nọ phụ trách áp trận, khó giải quyết nhát."
Trần Bình An có chút bất đắc dĩ,"Lão giao thấp nhất cũng là Địa tiên Nguyên Anh cảnh?"
Lão hán chèo thuyền gật gật đầu, không biết thiếu niên bối kiếm gánh sào trúc trước mặt vì sao có câu hỏi này.
Trần Bình An ngắng đầu nhìn lão giao màu vàng phía xa xa kia.
Người sau cũng theo đó nhìn thẳng hắn, bên trong đôi mắt màu bạc tràn ngập sự mỉa mai, nó còn cố ý liếc mắt nhìn hồ lô dưỡng kiếm bên hông Trần Bình An. Trần Bình An biết ngay lão giao đã nhìn thấu chút thủ đoạn nhỏ của mình.
Sơn thần Ngụy Bách tự tay tặng chiếc hồ lô "Khương Hà" này từng nói, Luyện khí sĩ dưới mười cảnh, không thể nhìn ra thủ thuật che mắt hắn thi triển ở trên hồ lô dưỡng kiếm, nhưng lão giao trước mắt, rõ ràng chính là một vị Địa tiên mười cảnh, một khi đã như vậy, thủ đoạn Trần Bình An giả vờ uống rượu để yên lặng dẫn dắt Mùng Một, Mười Lăm hóa hư nhập thể, nhát định đã sớm rơi vào tầm nhìn của lão giao. Như vậy một trong những đòn sát thủ áp đáy hòm của Trần Bình An, đã bại lộ rõ như ban ngày.
Lão hán chèo thuyền khuyên: "Tiểu tử kia, đi thôi. Ngươi có được tinh thần thiếu niên hiệp khí, thực không tệ, nhưng mà nhất định không làm được gì đâu, cần gì phải tỏ vẻ anh hùng? Chi bằng quay về Quế Hoa Đảo, ngoan ngoãn chờ một đường sinh cơ. Ngươi ở chỗ này, ta khẳng định không thể lo cho sinh tử của ngươi, cho nên chưa nói tới ngươi giúp chỉ tổ thêm vướng tay vướng chân, chỉ là với tu vi hiện tại của ngươi, không khác gì cùng chịu chết."
Lão hán chèo thuyền vốn định nói cho dù quay về Quế Hoa Đảo, đơn giản chờ chết, nhưng dù sao vẫn hơn ở trong biển bị giao long phân thây cắn nuốt, nhưng những lời này đến bên miệng, đã bị nuốt vào bụng lại.
Trần Bình An cầm Đả long cao, ném sào trúc về hướng lão hán chèo thuyền, giải thích: "Tiền bối, đây là trảm khóa phù ta đã sửa lại, xuất xứ từ một quyển Đan Thư Chân Tích) , căn cứ ghi lại, phù lục đầy đủ hẳn là có tám cổ triện, trước đó trên sào trúc của các ngươi chỉ có bốn chữ 'Tác thậm vụ thậm', thật ra các ngươi đã bỏ sót bốn chữ 'vũ sư sắc lệnh', hơn nữa phù lục vân văn cũng lệch lạc không nhỏ, ta mới một lần nữa vẽ lại Trảm Khóa Phù này."
Lão hán tập trung nhìn vào, lập tức sửng sờ, sau đó không nói hai lời, đưa tay đoạt lấy Đả long cao nhiều thế hệ tương truyền, tinh tế đánh giá một phen, lấy lòng bàn tay vuốt ve phù lục hoa văn trên sào trúc,"Tên gọi là Trảm Khóa Phù? Thiếu bốn chữ vũ sư sắc lệnh ? Những tự thể phù đan thư, vân triện văn lộ, cùng với áp thắng chân ý, quả thật phẩm trật đều rất cao, thiếu niên, chẳng lẽ ngươi là đạo nhân Phù lục phái? Sư phụ là vị tông môn đại gia nào?”
Trần Bình An nhẹ nhàng lắc đầu.
Cũng không có nói mình là võ phu, chỉ là lấy một hơi chân khí thuần túy trong cơ thể, học người đọc sách Lý Hi Thánh phố Phúc Lộc, hành văn liền mạch lưu loát đề bút họa phù.
Lão chèo thuyền bùi ngùi thở dài nói: "Đáng tiếc, chúng ta chỉ có một cây Đả long cao khôi phục nguyên trạng, nếu là máy chục cây sào trúc, mỗi cây đều có vẽ Trảm Khóa phù này, lại phối hợp một vị trận pháp tông sư tinh thông kỷ môn độn giáp, nói không chừng thật đúng là có thế kinh sợ Giao Long Câu này. Đáng tiếc, rất đáng tiếc!"
Quế Di đã phiêu lược lui về, sau khi nhìn thấy thanh sào trúc này, cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua không như lão chèo thuyền nắm chặt tay tiếc hận, chỉ lạnh nhạt lắc đầu nói: "Vô ích thôi, tuy phù này sâu xa thâm hậu, thường được khắc dấu ở phía trên khóa long trụ hoặc là đao kiếm, là một trong những công cụ thượng cổ thần nhân dùng để tróc nã, quát roi giao long bị tội, cho dù là ta năm xưa cũng chỉ là xem sơ giản lược qua vài lần, quả thật có thể áp thắng loài giống giao long, nhưng mà lão giao kia đạo hạnh cao thâm, đã không còn quá kiêng kị thứ này, thứ nhất sào trúc tài chất không cao, thứ hai phù này đối với bút mực yêu cầu cũng cực cao..."
Trần Bình An sau khi đưa sào trúc ra, ngay lập tức dùng hết thị lực, vụng trộm quan sát lão giao kia. Trong đôi mắt màu bạc của người sau, tựa như toát ra một ký ức thâm trầm, rồi nhanh chóng khôi phục như thường, hai sợi long tu chậm rãi phiêu đãng, ở trong nước biển lưu quang tràn đầy sắc màu.
Lời đồn râu vàng của lão giao ngàn năm, chế thành dây trói yêu, có thể nói pháp bảo trong pháp bảo.
Trần Bình An thu hồi tầm mắt, đột nhiên nói: "Quế Di, lão tiền bối, các ngươi có thể giúp ta bám trụ nhất thời nửa khắc hay không, ta muốn một lần nữa họa một đạo phù. Nếu hai vị tiền bối có tính toán khác, coi như ta chưa nói, yên tâm, ta sẽ tận lực dựa vào chính mình họa xong đạo phù này."
Trần Bình An tiếng nói rất nhẹ, nhưng mà sự bền gan vững chí trong ánh mắt làm người ta rung động: "Một đạo phù rất quan trọng!"
Trên Quế Hoa Đảo, trong Quế cung đỉnh núi, một vị thiếu niên quế khách đang đứng trên nóc nhà, ngắng đầu nhìn ra xa bốn phương, bên cạnh có một vị lão âu âu sâu lo lắng.
Thiếu niên mặc một chiếc áo dài màu vàng sáng, mới nhìn cũng không bắt mắt, hơn nữa tương tự như hồ lô dưỡng kiếm của Trần Bình An, cũng có cao nhân thi triển thủ thuật che mắt thượng thừa, nếu ai có thể phá vỡ đạo thuật pháp kia, cần thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện môn đạo trong đó, áo dài không phải là lăng la tơ lụa gì, mà là do vô số trúc phiến ố vàng, tinh xảo tinh diệu biên chế mà thành, xảo đoạt thiên công (1), trúc phiến mỏng manh lại cứng cỏi dị thường, thân mặc y phục này, đông ám hạ lạnh, không coi là kỳ quái, hơn nữa có thể để cho chủ nhân mọi thời mọi khắc giống như đặt mình bên trong một tòa động thiên phúc địa khéo léo, đại bổ tu hành, cái này mới là danh tác tiên gia chân chính.
(1) Xảo đoạt thiên công: Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh vỚI trời.
Chiếc áo tên là "Thanh Lương" này, là một pháp bào nổi tiếng xuất phát từ Trúc Hải Động Thiên Thanh Thần Sơn, từng là vật yêu quý của một vị đại vương triều quân chủ Trung Thổ Thần Châu, khi vương triều bị diệt, bảo y thát truyền đã lâu, chưa từng nghĩ lại được vị thiếu niên này mặc trên người. Thiếu niên dùng nhã ngôn Bảo Bình châu không lưu loát để nói chuyện: "Liễu bà bà, tám Phương thốn phù trăm dặm của Kim Đan kiếm tu kia cũng không dùng được, có phải Phương thốn phù ngàn dặm của ta cũng rất mông lung phải không 2”
Bạn cần đăng nhập để bình luận