Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1769 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (2)



Chương 1769 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (2)




Sau khi vượt qua ải Lưu Hạ, vó ngựa đã đạp lên lên trên lãnh thổ của Thạch Hào quốc.
Trong thư vị quan viên đó có viết một câu bút tích rất nặng nề, khiến vị lão võ phu giang hồ và các sư huynh đệ khi truyền tay nay đọc đều cảm động vô cùng, cho nên lần này ông ta dẫn đệ tử của mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, thúc ngựa xông vào giang hồ, không quan tâm đến điều chi nữa.
"Hàn thị chất phác, các thiên tử trong lịch sử đều trọng văn nhân, nuôi dưỡng thư sinh hai trăm năm, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với thư sinh. Đời này ta là một thư sinh cũng không thể có lỗi với Hàn thị."
Ông lão ngồi trên ngựa, trong lòng thở dài, kỵ binh của Đại Ly cũng đang áp sát quân đội của Mai Dụ quốc, bầu trời rộng lớn, tìm một nơi an toàn cho người dân yên thân, cho các thư sinh an tâm ở lại khó đến vậy như sao?
Ông lão giang hồ vốn quen nhìn với gió tanh mưa máu, thăng trầm bất ổn này sâu trong đáy lòng có một ý nghĩ không thể nói với ai, nếu bọn man di Đại Ly có thể chinh phục được vương triều Chu Huỳnh càng sớm càng tốt, sau cuộc hỗn loạn nói không chừng sẽ là một thời đại lập lại an ninh và trật tự. Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng tốt hơn những kỵ binh của Đại Ly, giống như một con dao rạch thành một lỗ hổng cho nước chư hầu Chu Huỳnh vốn luôn bị dao cùn cắt thịt, cắt mãi cắt mãi, người chịu khổ sở nhiều nhất còn không phải là dân thường sao? Chuyện khác thì không nhắc đến, nhưng đám man di Đại Ly đối xử với lãnh thổ của các quốc gia nằm dưới vó ngựa của mình như thế nào. Ở trên chiến trường chúng không hề nương tay, giết chóc nhanh như chớp, nếu như thực sự chuyển tầm mắt về phía bắc, toàn bộ phía bắc của Bảo Bình châu mấy năm gần đây đã tiêu tán bớt khỏi lửa, ở phía bắc đại lục, vô số người dân chạy nạn đã lần lượt lấy lại được hộ tịch, trở về cố hương, các văn quan Đại Ly đóng quân ở các nơi đã làm rất nhiều việc có thể xem là việc cá nhân.
Chỉ là những lời khốn kiếp này đã định sẵn chỉ cần nói ra sẽ là một sai lầm, cho nên ông lão chỉ có thể dùng từng ngụm rượu nuốt ngược vào bụng mình mà thôi.
Ở đằng kia ba người đang phi nước đại.
Bọn họ vẫn đang giúp đỡ các âm vật quỷ quái hoàn thành đủ loại tâm nguyện khác nhau, Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi phụ trách quầy cháo và tiệm thuốc, nhưng Mai Dụ quốc vẫn tương đối ổn định, bọn họ cũng không làm gì nhiều. Thiên hạ hỗn loạn, thế đạo không được tốt, người dân thì lại lơ ngơ chẳng hiểu gì, sợ sệt nhưng bất lực.
Nhóm người của Trần Bình An gặp phải một chuyện kỳ lạ bên một con suối hoang vu hẻo lánh, một nhóm người lưu lạc phải vào rừng làm cướp đang chặn đường cướp của thì cau mày nhìn một đạo sĩ trung niên đang nằm trên một tảng đá dưới nước.
Đạo sĩ trung niên gầy gò da bọc xương xuất thân từ một bàng môn đạo gia của vương triều Chu Huỳnh, hiện tại đang là tu vi Động Phủ cảnh. Vốn cho rằng thế đạo hỗn loạn, thân là một đạo sĩ, ông ta nên xuống núi cứu giúp chúng sinh, không ngờ lại gặp được một thuật sư mặc đồ đen tinh thông tướng số, quả thật là một cao nhân, kết quả đã xem tướng cho ông ta, nói ông ta là một kẻ đáng thương, số mệnh phải chết trẻ, đói lạnh cả đời.
Đạo sĩ trung niên buồn bã vô cùng, bắt đầu ngồi đợi chết. Nhóm mã tặc chạy trốn khỏi Thạch Hào quốc, vừa hoàn thành một mối làm ăn, kiếm được rất nhiều tiền, bọn họ dừng ngựa bên bờ suối, khi nhìn thấy người kỳ lạ muốn chết như vậy, bọn họ suýt chút nữa đã một đao giết chết đạo sĩ trung niên rồi. Không ngờ đạo sĩ lại rất vui mừng, cầu xin người đó xuất đao nhanh hơn một chút, nhưng tên mã tặc trẻ tuổi lại lấn cấn trong lòng, không dám dùng đao nữa.
Đạo sĩ đã một lòng muốn chết nên dạy dỗ bọn cướp đã quen cướp bóc, đánh nhau với bọn họ một trận, còn nói về chuyện phúc họa báo ứng, dù sao cũng là một vị thần tiên ngũ cảnh trong mắt người dân dưới chân núi, lại là Phổ Điệp tiên sư, dĩ nhiên ông ta có đủ học vấn và tài ăn nói, nhưng chẳng những không khiến cho người ta giận quá hóa liều mà lại khiến bọn mã tặc từ ông chủ đến tay sai đều khiếp sợ, ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau, rồi còn khuyên ngược lại vị đạo sĩ trung niên đó đừng nên coi nhẹ mạng sống.
Thế nên Trần Bình An mới gặp phải một cảnh tượng như vậy.
Lúc này bọn mã tặc không còn ý đồ giết người cướp cửa nữa, huống hồ chi bọn chúng cũng không cho rằng nhóm người ngựa ba người đó dễ bắt nạt nên đã cố tình nhắm mắt làm ngơ.
Còn Trần Bình An thì lại chẳng quan tâm, hắn dừng ngựa, rửa mũi cho ngựa, nhóm lửa nấu ăn, nên làm gì thì làm nấy.
Đạo sĩ trung niên nhìn thấy tên mã tặc không giết mình, thân thể và linh hồn ở trong Động Phủ cảnh của ông ta nhất thời đã chết rồi nhưng lại chết không được, nên chỉ nằm trên đá chờ chết.
Nếu bọn mã tặc có hứng thú với tài sản của ba người đó, đạo sĩ trung niên chắc chắn sẽ ngăn cản, cứ xem như là trước khi chết đã tích lũy được một chút âm đức nho nhỏ, kiếp sau đầu thai tốt đẹp, ít nhất cũng là sống lâu được hơn một chút, tiếp tục tu đạo.
Trần Bình An bưng chén cơm trong tay đang ngồi xổm bên bờ sông, ở bên kia cũng đã bắt đầu nổi lửa ăn cơm rồi.
Một tên mã tặc trẻ tuổi nóng tính bắt gặp ánh mắt của Trần Bình An, trừng mắt nhìn Trần Bình An: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ thấy anh hùng hảo hán ăn uống sao?!"
Một tên cầm đầu bọn mã tặc có lòng tốt đi đến chỗ tảng đá đưa chén cơm cho vị đạo sĩ trung niên, nói rằng cứ chờ chết cũng không phải là cách hay, chi bằng ăn cho no, một ngày nào đó có sấm sét, ông ta đi lên đỉnh núi hoặc dưới đứng dưới gốc cây chờ, thử xem có khả năng bị sét đánh không, như thế mới gọi là chấm dứt.
Đạo sĩ trung niên nghe vậy, thấy cũng có lý nên đang suy nghĩ đến việc có cần ra chợ mua một sợi dây xích sắt lớn hay không, chỉ là ông ta vẫn không nhận lấy chén cơm, nói rằng mình không đói và bắt đầu luôn miệng nói chuyện, cố gắng khuyên nhủ bọn mã tặc đã có lòng tốt như vậy tại sao không dứt khoát làm người tốt, đừng làm mã tặc nữa? Bây giờ dưới núi đang hỗn loạn đi làm tiêu sư chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
(Tiêu sư 镖师 : thời cổ đại đất nước loạn lạc, hàng hóa vận chuyển dễ bị cướp bóc, nên có nghề tiêu sư chuyên áp tải hàng hóa giúp người khác. )



Bạn cần đăng nhập để bình luận