Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1154: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nh

Chương 1154: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử NhChương 1154: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nh
Chương 1154: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nhất Ngôn (5)
Đêm nay, Trần Bình An không biết sao tâm tình bực bội, liền tới trong sân ngoài phòng của dịch quán luyện tập kiếm thuật.
Nhưng từ đầu tới cuối không thế tĩnh tâm nỗi.
Bỗng nhiên ngắng đầu.
Màn trời nơi xa, xuất hiện một trận gợn sóng vi diệu nhỏ bé không thể tra xét.
Trần Bình An lùi lại mấy bước, phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm đã lao ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm. Sau đó Trần Bình An rất nhanh nhẹ nhàng thở ra.
Là quân tử Chung Khôi mặc một áo bào đỏ cổ quái, bên cạnh còn có một vị lão đạo sĩ tóc trắng xoá.
Lão đạo sĩ nhìn Trần Bình An, sau khi cười gật đầu thăm hỏi, thấp giọng nói với Chung Khôi: "Các ngươi tán gẫu, sau khi tán gẫu xong đánh tiếng với bần đạo, ta cần nhanh chóng mang ngươi rời khỏi, trước mắt ngươi còn chưa thể hành tu nhân gian quá lâu."
Trần Bình An khẩn trương.
Chung Khôi cười nói: "Tạm thời đừng hỏi gì, để ta từ từ kể cho ngươi.
Mơ hồ nói xong trận chiến đó ở núi Thái Bình, Chung Khôi như chỉ là người ngoài cuộc, nói không kinh tâm động phách chút nào, rất buồn tẻ nhàm chán, hơn nữa mặt còn đầy ý cười, cái gì đánh không lại đại yêu vượn trắng kia, tài không bằng người ta, để người ta hai kiếm một đao đánh chết, thành cô hồn dã quỷ, về sau không thể làm quân tử thư viện nữa... rủ rÏ nói ra như cái rắm.
Trần Bình An cả giận nói: "Chỉ như vậy? Chết rồi? !"
Hắn chỉ vào cái mũi Chung Khôi, "Cứ như vậy từ người biến thành quỷ? Ngươi không phải quân tử thư viện sao? Không phải có thể âm thần dương thần xuất khiếu sao?"
Nói xong lời cuối cùng, giọng Trần Bình An càng lúc càng thấp, nét mặt hoảng hốt, thấp giọng hỏi: "Sao có thể chết chứ?”
Nói tới về sau, Trần Bình An đã nói không ra lời nữa.
Trong đầu cưỡi ngựa ngắm đèn, cuối cùng dừng lại ở trên một hình ảnh.
Có người đọc sách lang thang không gò bó, ngồi xổm trên mặt nước Mai Hà, cảm thấy nữ quỷ xinh đẹp, liền túm tóc nữ quỷ, muốn thấy nàng một lần.
Sao người đọc sách trong cảm nhận của mình lại chết?
Trần Bình An theo bản năng tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm, lại yên lặng giắt về bên hông.
Cây trùy Tiểu Tuyết kia lơ lửng ở trước người Chung Khôi, rõ ràng đã hòa hợp một thể với âm hồn của Chung Khôi.
Chung Khôi thật cần thận nói: "Trần Bình An, trước đó đã nói, thực không phải ta không phúc hậu nha, cố ý muốn gian lận cây trùy Tiểu Tuyết này của ngươi, muốn đánh muốn mắng, ngươi xem mà làm!" Trần Bình An hỏi: "Quân tử nhất ngôn, phía sau nói như thế nào nhỉ?"
Chung Khôi chột dạ nói: "Tứ mã nan truy?”
Trần Bình An đi ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn đá, Chung Khôi gãi đầu ngồi ở bên cạnh.
Trần Bình An nói: "Dù sao ngươi bây giờ đã chết, cũng không phải quân tử nữa."
Chung Khôi càng thêm lương tâm khó yên.
Trần Bình An ngắng đầu, nhìn Chung Khôi, chậm rãi nói: "Nhưng chuyện ta từng đáp ứng người khác, nhất định làm được, đối với Tề tiên sinh là như thế, đối với Chung Khôi ngươi cũng là như thế."
Chung Khôi có chút mơ hồ,"Hả?"
Trần Bình An đỏ mắt, chậm rãi nói: "Nói cho ngươi mượn chính là cho ngươi mượn, một năm là mượn, một trăm năm một ngàn năm, cũng là mượn.”
Chung Khôi im lặng.
Trần Bình An cuối cùng hỏi: "Một ngàn năm không đủ, một vạn năm có đủ hay không?"
Chung Khôi nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn đứng lên, Trần Bình An đứng lên theo. Chung Khôi một lần nữa cười rạng rỡ hẳn lên,"Đồng Diệp châu, quỷ vật, Chung Khôi! Ta có người bạn, họ Trần tên Bình An”
Trần Bình An trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó cũng cười nói: "Bảo Bình châu, kiếm khách, Trần Bình An! Ta quen một vị chính nhân quân tử, tên Chung Khôi.”
Nơi xa.
Vị lão đạo tổ sư gia kia của núi Thái Bình vuốt râu gật đầu, tán thưởng: "Irăm năm ngàn năm sau, tối nay gặp gỡ, là một câu chuyện đẹp?”
Sau khi Chung Khôi rời khỏi dịch quán, được lão đạo sĩ thu vào giữa một thân cây hòe già giống như kinh đường mộc (1), lão đạo sĩ đột nhiên xoay người, súc địa ngàn dặm thành gang tác, một bước thôi đã đi tới chỗ sân Trần Bình An.
(1) Kinh đường mộc: Quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi hềm nghỉ phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghỉ phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động. Khối gỗ ấy chính là "kinh đường mộc”.
Trần Bình An còn đang ngây người, chưa hoàn hồn vội vàng xoay người, chắp tay ôm quyền,"Vãn bối Trần Bình An bái kiến lão tiên sư."
Chung Khôi trước đó từng kể về chuyện bản thân mình thân tử đạo tiêu, nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, liên quan tới đạo nhân Thái Bình Sơn, cũng là không chút nào che dấu sự thân cận của mình.
Lão đạo sĩ đưa tay ép hờ hai cái xuống, "Không cần đa lễ."
Sau khi đứng thẳng thắt lưng, Trần Bình An hỏi: "Không biết lão tiên sư đi mà quay lại là vì việc gì?"
Lão đạo sĩ nhìn Trần Bình An, gật đầu nói: "Nắm bắt được, chính là hào kiệt thực sự. Khó trách Hoàng Đình và Chung Khôi đều nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa."
Trần Bình An không nghe rõ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lão đạo sĩ tâm tình không tệ, cười hỏi: "Tự xưng kiếm khách, kiếm của ngươi đâu?"
Lúc trước phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm hiện thân từ hồ lô dưỡng kiếm, lão đạo sĩ Thái Bình Sơn làm như không thấy.
Trần Bình An thẳng thắn thành khẩn nói: "Trước kia luyện quyền, vừa mới luyện kiếm, cho nên lúc này luyện tập kiếm thuật, đều là giả nắm kiếm thức, phần nhiều vẫn là quan tưởng trong lòng."
Lão đạo sĩ lâm bẩm: "Sớm biết như thế, lúc trước không nên vội vàng cùng người ta phân cao thấp khi thôi diễn, thua không nói, còn bỏ lỡ không xem được cảnh ngộ của ngươi ở Ngẫu Hoa phúc địa."
Lão đạo nhân thân hình cao lớn, đầu đội một chiếc phù dung quan (2) tượng trưng cho một trong tam mạch của đạo gia, đạo bào trắng thuần, lại là đầu bạc râu bạc trắng, rất có tiên phong đạo cốt.
(2) Mũ Phù Dung, theo văn hóa Trung Hoa là một dạng "thúc phát quan” dùng cho đạo Sĩ.
Trần Bình An không biết đáp lại như thế nào, nên không nói gì.
Đối mặt lão thần tiên tuệ nhãn như đuốc nhường này, căn bản không cần tự cho là thông minh, tô vẽ bản thân cái gì, không khác chi bà lão tô son, con nít mặc quan phục, làm trò cười cho người trong nghề mà thôi.
Lão đạo sĩ đột nhiên hỏi: "Bần đạo có thể cho ngươi mượn một cây kiếm, quang âm một giáp cũng tốt, thời gian trăm năm cũng thế, đều có thể thương lượng. Có thể dùng pháp bảo để đổi lấy, cũng có thể láy tiền Cốc Vũ ra trả."
Trần Bình An do dự, vẫn là lắc đầu nói: "Đa tạ ý tốt của lão tiên sư, nhưng mà thật ra ta đã có kiếm của mình rồi."
Trần Bình An có chút thẹn đỏ mặt,"Huống chi ta trên người cũng không có đồng tiền Cốc Vũ nào."
Lão đạo sĩ cũng không cưỡng cầu, sở dĩ lâm thời nảy lòng tham, muốn đưa kiếm cho người thanh niên này mượn, thât ra là vì quá mức ưa thích lời hẹn ước ngàn năm vạn năm giữa hắn và Chung Khôi.
Cũng có một tầng tư tâm thiện ý càng sâu xa ở bên trong, chỉ là lời nói vừa nói ra khỏi miệng thì cũng đã có chút hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận