Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 918: Đi về phương Bắc (2)

Chương 918: Đi về phương Bắc (2)Chương 918: Đi về phương Bắc (2)
Chương 918: Đi về phương Bắc (2)
Mà đối với Lục Đài phần nhiều vẫn là bát đắc dĩ.
Lục Đài nhíu mày, sau đó vô cùng đau đớn nói: "Vô dụng? Ngươi không thích cô nương nào à? Lỡ như có, ngươi không muốn cô ấy càng đẹp hơn? Nếu như thật sự không có ai, tốt xấu gì ngươi cũng có thể dựa vào chuyện này để tâm sự cùng người ta, ngươi thực sự nghĩ rằng tiên tử thì không thả rắm, người người không thích đẹp? Hèn chi ngươi vẫn còn cô đơn!"
Trần Bình An lập tức khai khiếu, chém đỉnh chặt sắt nói: "Có! Muốn!"
Hắn đương nhiên là có thích cô nương, muốn nàng càng đẹp hơn... Ứm? Không đúng không đúng, Trữ Diêu đã là người xinh đẹp nhát rồi!
Lục Đài nhìn mà chỉ biết lắc đầu,"Thấy ngu mà phát tức! Nhắm chừng có cô nương cũng không giữ được."
Sau khi nói xong, Lục Đài vẫn không bỏ qua, không không biến ra một cây chiết phiến bằng trúc, chậc chậc nói: "Không giữ được a không giữ được."
Trần Bình An cười ha ha. Nhận thấy Trần Bình An có dấu hiệu động thủ, Lục Đài liếc mắt nhắc nhở nói: "Đừng động thủ a, ngươi là người ngày ngày đọc sách, cho dù không phải quân tử, tốt xấu cũng coi như nửa người đọc sách. Lúc này mới đi vài bước, đã nói rõ sự bát quá tam mà?"
Cửa ra vốn là tài sản riêng của Phù Kê tông, một đường đi hướng lên đỉnh núi Phù Kê tông, trên đường có nhiều cảnh tượng thần thần quái quái, có hơn mười người cưỡi trên người một con đại mãng màu tím tên là "Tử nhiêm công”, nhanh như điện chớp, nhưng mà người cưỡi trên đó ai ai cũng tứ bình bát ổn. Đỉnh đầu thường xuyên có cầu vồng quang tràn ngập kiếm khí xẹt qua, giây lát lướt qua.
Đã từng nhìn thấy Lão Long thành cùng Đảo Huyền sơn, Trần Bình An đối với những điều này đã gặp nhiều nên không còn thấy kỳ quái nữa.
Lục Đài giải thích rằng Đồng Diệp tông thực sự không giống với Bảo Bình châu linh tinh vụn vặt, đỉnh núi số lượng không nhiều lắm, nhưng rất nhiều trong số đó đều là đại vật, ở trong này không phải tùy tiện treo một cây cờ xí rách nát là có thể tự phong Sơn đại vương, vương triều cùng giang hồ Đồng Diệp tông, hai cổ thế lực này không thể khinh thường.
Đương nhiên không có gì là tuyệt đối, chắc chắn sẽ có tiên gia môn phái bất nhập lưu, dù sao lãnh thổ Đồng Diệp Châu thật sự quá lớn, hơn nữa, có mảnh ruộng nào mà không có hang chuột.
Nhưng giống như Quan Hồ thư viện phía nam Bảo Bình châu, hầu như cảnh tượng tiên phủ nước nào cũng có, ở Đồng Diệp Châu khẳng định không có.
Hai người sóng vai mà đi ở một bên đường cái rộng lớn, thật ra rất khiến người ta chú ý, những cô gái trên xe ngưa qua lại, bất luận là tiên sư vẫn là thiên kim nhà giàu, đều vui vẻ tò mò đánh giá, hơi kinh diễm, chủ yếu vẫn là nhờ công của Lục Đài phong độ phiên phiên, tiên khí phong độ của người trí thức đều thực xuất sắc, cái này hiếm khi thấy, Trần Bình An đứng ở bên người y, đa phần chỉ có tác dụng phụ họa mà thôi.
Lục Đài không biết từ đâu lại cảm khái nói: "Bà Sa châu thì khỏi nói rồi, rất cường đại, văn phong cường thịnh, tiên sư như mây, hơn nữa còn có một thuần nho Trần Thuần An tọa trấn, Đòng Diệp Châu dưới chân chúng ta tính thích an tĩnh, giống như cô gái hiền thục, không tranh giành với thế giới, lại có ưu thế địa lợi, ngay cả độ thuyền vượt châu cũng không được máy chiếc, lên trời không đường xuống đất không cửa, cho nên ưa tính bài ngoại, thật ra xem như một mảnh đất thế ngoại đào nguyên rất lớn, Phù Diêu châu phía tây nam lại rất náo nhiệt, trên núi dưới núi không phân giới tuyến, cả ngày đánh đánh giết giết, Luyện khí sĩ đều rất nặng giang hồ khí."
Trần Bình An đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Lục Đài, ngươi là cảnh giới gì? Có thể nói không?”
Lục Đài phe phẩy chiết phiến, dương dương tự đắc, mỉm cười nói: "Đệ tử Lục thị, không quá để ý cảnh giới cao thấp, chỉ nhìn nhãn lực 'quan hà' có thể xa được hay không."
Trần Bình An gật đầu nói: "Vậy chắc là không cao."
Lục Đài nhếch khóe miệng, So sánh với tu đạo thiên tà Trung Thổ Thần Châu, đương nhiên không coi là cao, nhưng nếu so sánh với ngươi, dư sức hơn."
Trần Bình An cười nói: "Ta có quen biết một người lớn hơn ta một chút, võ phu thất cảnh, ở cửa nhà gặp gỡ một kiếm tu Bà Sa châu mặt mũi giống như hồ lv. hình như là cửu cảnh. Trong nhà ta có hai tiểu tử kia, một hỏa mãng một thủy xà, nhắm chừng sắp lục cảnh và thất cảnh. Còn ngươi thì sao? Rốt cuộc là mấy cảnh?"
Lục Đài vẫn là không muốn tiết lộ cảnh giới cao thấp cuea mình, chỉ là vẻ mặt đắc ý dào dạt nói: "Hai sư phụ của ta, một người thụ nghiệp, một người truyền đạo, đều là thượng ngũ cảnh."
Trần Bình An ồ một tiếng.
Lục Đài liếc mắt Trần Bình An,Ngươi có ý gì? Không phục, hay là không xem ra gì?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Chịu phục." Lục Đài cười tủm tỉm nói: "Trần Bình An, bộ đức hạnh khẩu phục tâm không phục của ngươi, có phải hy vọng nằm cũng được người ta mời rượu hay không.”
Trần Bình An nghi hoặc nói: "Nói vậy là ý gì?"
Lục Đài bốp một tiếng thu hồi chiết phiến,"Sau khi chết, cũng phải có người viếng mồ mả tế rượu chứ.”
Trần Bình An tức giận nói: "Đồ lắt léo."
Lục Đài sang sảng cười to, tiện đà mở ra chiết phiến, thanh phong từng trận, thật sự là khí hậu thoáng đãng. Hai người đi bộ nửa ngày, khi trời hoàng hôn mới đến chân núi đỉnh núi Phù Kê tông, núi tên Thùy Thường, dựa theo cách nói của Lục Đài, ngụ ý quân vương chắp tay tay áo rộng mà cằm giữ, nhưng vì sao Phù Kê tông chiếm cứ đỉnh núi lại có cách nói của Nho gia, Lục Đài cũng không thể nói ra nguyên cớ. Một lúc lâu sau, trong ánh hoàng hôn, Trần Bình An và Lục Đài rốt cuộc nhìn thấy con phố Hảm Thiên nhai kia, đèn đuốc huy hoàng, sáng như ban ngày, cho dù là buổi tối, du khách vẫn đông như mắc cửi.
Sau khi đi vào con đường lớn chật kín người, Lục Đài để cho Trần Bình An được kiến thức cái gì gọi là tiêu tiền như nước, cái gì gọi là lão tử vung tiền như rác, chớp mắt một cái coi như ta nghèo.
Hảm Thiên nhai quả nhiên nhiều vật thần dị.
Trần Bình An được mở rộng tầm mắt.
Lục Đài đi vào cửa hàng đầu tiên, liền mua ngay hai tiểu tinh mị Trần Bình An chưa từng nghe qua, một con tên là Đồng tử, dựa theo lời giới thiệu nịnh nọt của chưởng quây cửa hàng, Trần Bình An mới biết được vật ấy có thể nuôi dưỡng ở bên trong đồng tử mắt của chủ nhân, chẳng những có thể mỗi ngày hấp thu một chút thiên địa linh khí, quan trọng nhất là mỗi khi Đồng tử nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành, sẽ có thể giúp chủ nhân "Minh mục", rất nhiều Luyện khí sĩ tu hành những thuật pháp tựa như Thiên nhẫn thông coi đây là vật ao ước.
Lục Đài bỏ ra ước chừng tám trăng đồng Tuyết Hoa tiền để mua vật ấy, sau đó nói là muốn tặng cho Trần Bình An, Trần Bình An đương nhiên không nhận, Lục Đài liền lắc đầu tiếc hận, nói ngươi không muốn mỗi ngày đều có thê được sáng mắt hơn? Ngụ ý, có Lục Đài ta ở trước mắt ngươi, trong mắt ngươi lại có Đồng tử, chẳng phải nhìn ta tức là tu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận