Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1086: Trong Vỏ Ôc Có Đạo Tràng (3)

Chương 1086: Trong Vỏ Ôc Có Đạo Tràng (3)Chương 1086: Trong Vỏ Ôc Có Đạo Tràng (3)
Chương 1086: Trong Vỏ Óc Có Đạo Tràng (3) Một người cầm đầu, dáng người khỏe mạnh, thời tiết mùa đông rét mướt, còn cố ý lộ ra một ít cơ bắp ở ngực, ngồi ở trên băng ghế bên trái Trần Bình An, hai người dưới trướng hán tử quen thuộc đi cầm rượu cùng bát tới, hai người ngồi một băng ghế, một cái bàn, trong tích tắc đã ngồi đầy. Tráng hán cố tình không nhận bát sạch do một vị đao khách trẻ tuổi đưa qua, đoạt lấy cái bát rượu ở phía trước phụ nhân, đổ bát rượu mơ, rượu văng tung tóe, một ngụm uống cạn, sau đó lau miệng, đột nhiên hắn một tay ôm bụng, vẻ mặt sợ hãi, một tay run rấy chỉ về phía phụ nhân, run giọng nói: "Rượu này không thích hợp... Trong rượu có độc..."
Hai người trẻ tuổi đối diện bàn nhất thời đè chuôi đao, sắc mặt hơi tái.
Phụ nhân tức giận nói: “Mã Bình, trong đầu ngươi có phân à? Có phải bữa trưa hôm nay ăn nhiều phân, vừa lúc trong phân có độc, sau đó làm hỏng đầu óc ngươi rồi hay không?"
Hán tử đeo đao cười hê hê, khô phục sắc mặt bình thường,"Chỉ đùa một chút mà thôi. sao mắng người ta dữ vậy."
Hai đồng nghiệp trẻ tuổi bên cạnh bị dọa tới mức vội vàng uống rượu an ủi.
Hán tử liếc Trần Bình An vướng bận,"Tiểu tử, người phương nào? Lấy ra văn điệp thông quan!”
Phụ nhân vừa muốn nói chuyện, Trần Bình An đã từ trong lòng lấy ra quan điệp, nhẹ nhàng đặt ở trước bàn của tráng hán đeo đao kia.
Hán tử sau khi cầm lấy, nhìn kiềm án to nhỏ bên trên rậm rạp vết đỏ, chậc chậc nói: "Con dấu thật đúng là không ít, đi đường xa như vậy?" Trần Bình An cười gật đầu.
Hán tử nhìn bộ dáng này của hắn liền bực bội. Đã quen nhìn khuôn mặt khúm núm và nịnh nọt của dân chúng trần Hồ Nhị, gặp phải người không nịnh nọt cúi đầu như vậy, mắấu chốt là bộ dáng còn rất tuần tú, bèn muốn tìm cách xử tiểu tử này, dạy hắn biết đây mới là địa đầu xà của trấn Hồ Nhi khu vực này, hổ xuống núi gặp phải Mã Bình hắn cũng phải ngoan ngoãn ngồi, quá giang long thì thành thật chuyển đi, không có chỗ cho ai khác mắt đi mày lại với Cửu Nương của quán trọ.
Phụ nhân đột nhiên hỏi: "Nghe nói trong trấn lại có ma quái? Lần này là cử chỉ điên rồ của ai?"
Vừa nói đến chuyện xui xẻo này, Mã Bình liền hết cả hứng thú, ném thông quan văn điệp trả lại cho tên tiểu bạch kiểm kia, uống ngụm rượu buôn bực, ồm ồm nói: "Thực con mẹ nó tà tính, trước kia đều là gây họa người tới từ nơi khác, lần này lại là người một nhà của trấn nhỏ gặp độc thủ, Lưu lão nhân chỉ có một cánh tay biết không, lão già thối mở cửa hàng tiền giấy, thường xuyên giúp người ta xem phong thuỷ đó, hoàn toàn điên rồi, thời tiết này, ban ngày ban mặt không mặc quản áo, chạy lung tung ở ngoài đường, còn nói mình quá nóng, mấy người bọn anh đây đành phải khóa hắn lại, chỉ vài ngày đã nước tiểu nước phân đầy phòng, hôi thối sặc sụa, hôm nay mới tỉnh táo một chút, cuối cùng không lảm nhảm những lời nói gở đó nữa, các huynh đệ mới muốn nhanh chóng tới đây, đòi Cửu Nương ngươi mấy bát rượu mơ, tăng chút dương khí, xả xui chút."
Phụ nhân nhíu mày nói: "Cái này là sao? Lần trước các ngươi từ quận thành bỏ số tiền lớn mời đại sư, không phải cho các ngươi một xấp bùa thần tên sao? Khi đó ngươi đã khoác lác với ta như thế nào, nói là 'Một lá bùa đến, vạn quỷ tránh lui' 2"
Tráng hán quay đầu hướng trên mặt đất hung hăng nhỗ ra một cục đờm,"Đại sư cái rắm chó, chỉ là kẻ lừa gạt, lão tử cũng bị lừa thê thảm, Hàn bộ đầu trong khoảng thời gian này làm ta khó chịu."
Mã Bình phun ra một ngụm khí đục, nặn ra nụ cười, đưa tay muốn đi sờ bàn tay của phụ nhân kia, phụ nhân bát động thanh sắc rụt tay về, không để hắn thực hiện được. Mã Bình cười tủm tỉm nói: “Cửu Nương à, ngươi cảm thấy con người ta như thế nào? Ít nhiều cũng tính là người có uy tín danh dự của trấn Hồ Nhi nhỉ? Kiếm tiền không ít, gia thế trong sạch, còn từng luyện võ, có sức lực dùng mãi không hết, ngươi không động lòng? Cửu Nương à, đừng không buông bỏ được thể diện, Mã đại ca của ngươi không phải loại người cổ hủ đó, không để ý những quá khứ kia của ngươi."
Phụ nhân cười ha ha.
Sau vài lần nương say rượu ngụy trang, muốn dê, đều bị phụ nhân tránh thoát, Mã Bình và hai vị bộ khoái đồng nghiệp gọi một bàn đồ ăn, uống thất điên bát đảo, ăn miệng đầy dầu mỡ, xem ra là bày rõ tới tống tiền, cuối cùng thế mà còn lười không đi, ba người lên lầu ngủ, nói là sáng mai lại về trấn Hồ Nhi.
Trần Bình An đã sớm ngồi ở cái bàn cách vách, trong lúc tên nhóc què thu dọn, phụ nhân ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, thở phào ra một hơi, giống như có chút mệt mỏi, cười khổ nói: "Mã Bình này là bộ đầu trắn Hồ Nhi, nhà hắn nhiều thế hệ làm nghề này, dính dáng một chút với quan phủ nha môn mà thôi, nơi lớn bằng cái rắm như vậy, cái gọi là quan lão gia, mũ quan lớn nhất, cũng chỉ là quan tép riu không được xếp vào phẩm trật gì cả. Còn lại đều là những chân chạy vặt nho nhỏ, không tính là quan, nhưng kẻ nào cũng ra vẻ lớn như trời."
Bùi Tiền nghe được động tĩnh bên ngoài, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, ngồi xốm xuống, đầu chui ở giữa lan can lầu hai, lén lút nhìn hai kẻ phía dưới, kết quả thật không dễ gì mới rút ra được, chạy bước nhỏ xuống cầu thang, vừa tới gần bàn rượu, liền nghe được phụ nhân đang oán giận với Trần Bình An tiều quỷ trên quan trường khó chơi, nói những bộ khoái kia thường xuyên tới quán trọ kiếm ăn uống, nàng chỉ có thể bỏ tiền mua bình an, bằng không còn có thê làm sao được.
Bùi Tiền trộm vui, miệng nhếch ra, nhịn thật lâu, cuối cùng thật sự là không nhịn được, ôm bụng cười to,"Bỏ tiền mua bình an, mua bình an... AI u, không được rồi, ta cười sắp chết rồi, bụng đau quá..."
Trần Bình An đứng lên, tới bên cạnh Bùi Tiền,"Có đau hay không?”
Bùi Tiền bị véo tai lập tức dừng tiếng cười, đáng thương nói: "Bụng không đau, tai đau..."
Phụ nhân không hiểu ra sao, không biết tiểu cô nương gầy gò gian xảo kia đang cười cái gì.
Trần Bình An nói lời từ biệt với phụ nhân, dọc đường xách tai Bùi Tiền, đi đến hướng cầu thang, Bùi Tiền nghiêng đầu kiễng chân, ồn ào không dám nữa.
Đi lên cầu thang liền buông lỏng tai Bùi Tiền, đến cửa phòng, xoay người dặn dò với Bùi Tiền: "Không được tùy tiện ra ngoài. "
Bùi Tiền day tai, gật gật đầu.
Chờ sau khi Trần Bình An đóng cửa lại, Bùi Tiền đứng ở cạnh lan can, vừa vặn đối diện với phụ nhân kia ngửa đầu trông lại, Bùi Tiền hừ lạnh một tiếng, nhảy nhót quay về phòng của mình, dùng sức đạp cửa.
Bên ngoài quán trọ mặt trời chiều ngã về tây, có người giục ngựa mà đến, là một thiếu nữ mới lớn, tết tóc đuôi ngựa, bộ dạng dịu dàng, lại có một luồng khí tức nhanh nhẹn, đeo một cây cung dùng khi cưỡi ngựa, đeo một cây yêu đao. Nàng tùy tay để con tuần mã đó ở ngoài cửa, hiển nhiên không lo sẽ đi lạc.
Vị khách áo sam xanh còn ở ngoài cửa trêu chó.
Thiếu nữ nhìn nam nhân, không để ý, sau khi đi vào sảnh lớn, nhìn xung quanh, sau khi thấy được phụ nhân vẻ mặt kinh ngạc, nàng có chút không vui, dừng bước, nói với phụ nhân: "Gia gia muốn ta nói cho ngươi, sắp tới đừng mở quán trọ, nơi này không yên ồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận