Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1404 - Món Quà (1)



Chương 1404 - Món Quà (1)




Một trò khôi hài nơi đầu thuyền, tiếng sấm to mưa lại nhỏ.
Bởi vì kiếm tu tế ra bản mạng phi kiếm, hơn nữa còn là hai thanh khác thường, đến cuối cùng thế mà không thấy máu đâu?
Quần chúng cảm thấy không đã nghiền chút nào.
Thuyền chở hai trăm người, trong lúc nhất thời nhao nhao nghị luận, đối với người Thanh Loan quốc mà nói, bất luận là gia phả tiên sư xuống núi du lịch, sơn trạch dã tu vì lợi mà bôn ba, hay là quan to hiển quý mang theo gia quyến đi mở rộng tầm mắt, ngồi thuyền tiên gia cũng không hiếm lạ gì, biển mây cuồn cuộn, tiên hạc bay lượn các loại cảnh đẹp như tranh, nhìn nhiều mãi cũng cảm thấy không có gì mới mẻ, ngược lại không bằng tận mắt thấy các loại xung đột này làm tinh thần người ta rung lên, ai giữ ý nấy, so với hai bên đương sự một bên gió nhẹ mây nhạt, một bên giấu đầu lộ đuôi, bọn họ tán gẫu rất hăng say, ý kiến hỗn độn, đến cuối cùng đại khái đạt thành nhất trí, đều cảm thấy tên kiếm tu trẻ tuổi kia, làm việc quá bá đạo rồi, việc nhỏ như vậy, sao đến nỗi ra tay đả thương người, bày rõ thân phận kiếm tu là có thể giải quyết, thế nào cũng phải một cước đạp hán tử kia ngã xuống đất không dậy nổi, không phải cậy thế hiếp người là cái gì?
Chỉ có một tiểu cô nương được cha mẹ mang theo du lịch núi sông, tỉnh tỉnh mê mê nói câu ‘không phải tên bị đánh kia sai trước sao’?
Đám người lớn ở phụ cận xem náo nhiệt nói náo nhiệt, tính cả cha mẹ nó ở trong thế tộc Thanh Loan quốc cũng được xem là cực kỳ môn đăng hộ đối, đều chỉ coi như chưa nghe được lời ngây thơ của đứa nhỏ kia. Tiếp tục đoán lai lịch vị kiếm tu trẻ tuổi kia, là Phong Lôi viên xuất hiện Lý Đoàn Cảnh? Hay là Chính Dương sơn kiếm khí ngút trời? Nếu không chính là châm chọc khiêu khích, nói kiếm tu trong truyền thuyết này đúng là không tệ, tuổi còn trẻ, tính tình thực sự không nhỏ, nói không chừng ngày nào đó đụng phải Địa tiên càng không giảng đạo lý hơn nữa, sớm hay muộn phải chịu đau khổ.
Tiểu cô nương lại rụt rè nói, nếu đại ca ca mặc áo bào trắng đeo kiếm kia không có bản lãnh trong người, không phải đã bị một đám đông người kia bắt nạt sao?
Những người lớn vẫn không để ý tới cái nhìn ngây thơ của một đứa nhỏ, trẻ con bé tí, biết cái gì mà nói.
Không có ai quan tâm cô bé, tiểu cô nương có chút tức giận, chạy đến một chỗ phụ cận lan can đầu thuyền ít người, kiễng mũi chân dùng sức hướng ra phía ngoài nhìn ra xa, những đám mây kia, như kẹo bông lớn nhất trên đời này, nó nhìn mà thèm thuồng, vươn tay, làm vài cái động tác chụp lấy, sau đó nhét vào trong miệng, vỗ vỗ bụng, hài lòng, mới không hờn dỗi với những người lớn kia nữa. Nó thật ra rất muốn tìm bạn cùng lứa tuổi bộ dạng như cục than đen kia chơi đùa, chỉ là lúc ấy nó hơi xấu hổ, hơn nữa cha mẹ từng dặn dò nó, lên chiếc thuyền này thì không thể tùy ý giống như ở nhà mình, về sau xảy ra chuyện lớn như vậy, nó lại càng không dám tới gần.
Tiểu cô nương đột nhiên phát hiện bên cạnh lan can cách đó không xa, người nọ bộ dạng đặc biệt đẹp, so với đại ca ca lúc trước bảo vệ nha đầu đen như than kia, còn phù hợp với cách nói ngọc thụ lâm phong trên sách hơn.
Người nọ ước chừng ba mươi tuổi, chỉ là cả người vẫn cho người ta một loại ấn tượng mơ mơ hồ hồ, trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn.
Hắn quay đầu liếc nhau nhìn nó, tiểu cô nương vội vàng quay đầu, làm bộ ngắm cảnh.
Người nọ cười cười, học tiểu cô nương đưa tay vươn về hướng một đám mây trắng lơ lửng phụ cận con thuyền có hình dạng như ngọn núi, sau đó dãy núi trắng như tuyết kia hơi chớp lên, sau có một đường màu trắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ tỏa sáng bơi tới trong tay người nọ, bị hai tay hắn nặn thành một quả cầu bằng sợi mây. Hắn cười đưa về phía tiểu cô nương, như là đang hỏi muốn nếm thử hay không, tiểu cô nương dùng sức lắc đầu, người nọ liền ném vào trong miệng mình.
Tiểu cô nương rất tán thưởng, há hốc mồm, bội phục không thôi.
Là vị thần tiên có bề ngoài xinh đẹp.
Người nọ tựa vào trên lan can, không có việc gì.
Lần này xin nghỉ ra ngoài, hắn vừa muốn giải sầu, vừa muốn từ khoảng cách gần nhìn xem người trẻ tuổi vô cùng có khả năng là pháp xuất đồng môn kia.
Hắn chính là Vi Lượng đại đô đốc Thanh Loan quốc.
Chính là tu sĩ Địa tiên lúc trước bố cục bao vây tiễu trừ, dụ ra để giết dã tu, cũng là người trông cửa kinh thành lần tranh luận phật đạo này của Thanh Loan quốc.
Tranh luận phật đạo chưa thật sự kết thúc, cho nên Vi Lượng vị đại đô đốc tuổi còn nhiều hơn so với quốc tộ Thanh Loan quốc, phụ tá đắc lực của khai quốc hoàng đế Thanh Loan quốc, mưu sĩ đứng đầu năm đó, lần này chào từ giã hoàng đế bệ hạ đương nhiệm. Đường Lê cho dù không tình nguyện đi nữa, dù sao không có Vi Lượng tọa trấn kinh thành, hôm nay Thanh Loan quốc tình thế phức tạp đến cực điểm, bên giường đều là hổ lang, nhưng vị Đường thị hoàng đế này vẫn chỉ có thể cố mà đáp ứng.
Thái tổ hoàng đế Thanh Loan quốc sau khi lập nước, xây dựng lầu các, treo bức tranh cho hai mươi tư vị khai quốc công thần, “Vi Tiềm” xếp hạng thật ra không cao, nhưng hai mươi ba vị văn thần võ tướng còn lại, cháu nội của cháu nội cũng đã chết rồi, mà Vi Tiềm chỉ là đổi tên thành Vi Lượng mà thôi.
Con thuyền tiên gia này tên là “Thanh Y”, bộ dáng xấp xỉ với chiến thuyền của vương triều thế tục ở trên sông lớn hồ rộng, tốc độ không nhanh, còn có thể đi đường vòng, chính là vì để hành khách một nửa thuyền đi về phía những danh sơn tiên gia kia tìm việc vui, ở tòa Điếu Ngư Đài nào đó cao hơn cả biển mây, lấy cần câu gỗ lạ tiểu luyện đặc chế thành, đi thả câu chim chóc, cá bay giá trị ngàn vàng; đi đỉnh ngọn núi cao nào đó quán trọ mọc san sát thưởng thức cảnh tượng tráng lệ mặt trời mọc mặt trời lặn; đi môn phái tiên gia nào đó bỏ ra số tiền lớn để thu mua hạt giống, sau đó giao cho tu sĩ nông gia bồi dưỡng gieo trồng những chậu kỳ hoa dị thảo, sau khi thu hồi, là đặt ở môn đình nhà mình thưởng thức, hay là món quà nhã ý chốn quan trường đều được. Còn có một số đỉnh núi, cố ý chăn nuôi một ít tiên cầm mãnh thú sơn trạch, sẽ có tu sĩ phụ trách mang theo kẻ có tiền yêu thích săn bắn, toàn bộ hành trình đi cùng, lên núi xuống nước, “mạo hiểm” bắt được chúng nó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận