Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 650: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (:

Chương 650: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (:Chương 650: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (:
Chương 650: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (5)
Lão thần tiên vẻ mặt hồng quang, gầy nho nhã, quần áo ăn mặc theo lối danh sĩ, sau khi hạ xuống đất, cũng không nói lời thừa, ngay cả khách sáo cùng Quận thủ đại nhân và võ tướng đóng quân đều giảm đi, cổ tay run lên, song chỉ đang khép lại liền có thêm một tấm phù lục màu vàng, nếu là giang hồ tông sư nhãn lực tốt, có thể nhìn thấy bên trên có vẽ hình dáng đường cong một cô gái, còn lâu mới được gọi là trông rất sống động.
Lão thần tiên nhẹ nhàng búng tay, tám giấy vàng giữa khe hở bắn nhanh ra, lúc chạm đến mặt đất, nổ thành một đám sương khói màu xanh, chậm rãi lan tràn ra. Cô gái một thân y phục rực rỡ thướt tha, từ bên trong khói nhẹ khoan thai đi ra, hướng tới một tòa nhà thuỷ tạ chủ yếu là khách quý, làm lễ vạn phúc.
Đao khách râu quai nón cùng đạo sĩ trẻ tuổi nhìn xem chậc chậc lấy làm kỳ, Lưu Cao Hoa lại liều mạng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trần Bình An lại đột nhiên nâng tầm mắt lên.
Vừa vặn có người đồng thời nhìn lại đây.
Người nọ ngồi xổm xa xa phía trên đầu tường đình viện, đang hướng tới Trần Bình An nhếch miệng mà cười.
Trần Bình An bát động thanh sắc đứng lên, nói với Trương Sơn Phong là đi tìm nhà vệ sinh, đạo sĩ trẻ tuổi nói hắn đi nhanh về nhanh, đừng bỏ lỡ cảnh tượng phán khích, Trần Bình An cười gật đầu.
Thời điểm Trần Bình An đi ra hành lang đi xuống bậc thang, thiếu niên mặc đồ đen tuổi tác không chênh lệch máy so với Trần Bình An cũng đang đi trên đầu tường.
Hai bên khoảng cách không ngừng kéo gân.
Trần Bình An hít sâu một hơi, như gặp phải đại địch.
Có những ly biệt, không hy vọng lại gặp mặt, nhưng thường thường sẽ vô tình lơ đãng không hẹn mà gặp.
Ví dụ như Trần Bình An cùng người tên là Mã Khổ Huyền kia.
Có những ly biệt rõ ràng hy vọng có thể gặp lại, lại không thể gặp lại nhau, ví dụ như Trần Bình An cùng cô gái tên là Thu Thực kia.
Trên đài cao giữa hồ, cô gái y phục rực rỡ từ phù lục màu vàng rơi xuống đất mà thành, nhìn quanh bón phía, mặt mày linh động, nhìn rất sinh động, nàng nào phải con rối vật chết gì, rõ ràng là người sống Sờ sờ mới đúng.
Lão thần tiên đứng ở bên cạnh đài cao, trước mắt bao người, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ màu hồng, mở nắp bình ra, tùy tay ném hướng trung tâm đài cao, rơi ngã vào bên chân cô gái y phục rực rỡ, một khắc yên tĩnh qua đi, liền có tiếng đàn từ giữa bình sứ du dương truyền ra, quả thực giống như là có cao thủ gảy hồ cầm đang ở đây đánh đàn, nếu có cao thủ món này sẽ có thể nghe ra tiếng đàn gảy ở tông thấp, mà cô gái y phục rực rỡ theo tiếng đàn, chậm rãi giãn dáng người ra, tay áo dài như mây bay bảy sắc.
Tiếng đàn khẽ ngưng trong chốc lát, cô gái y phục rực rỡ theo đó dừng thân hình lại, duy trì tư thế nghếch chân cười khẽ.
Chiếc giày thêu màu hồng nhạt nhẹ nhàng kiễng lên, như sen vừa mới nhú sừng lên.
Sau đó tiếng đàn từ chậm chuyên nhanh, điệu nhảy của mỹ nhân cũng theo đó mà tăng tốc, vòng eo vặn chuyển như gió, một khi ngoái đầu nhìn lại, phong tình vạn chủng.
Khi tiếng đàn trở nên tiếng chói tai, như một nắm hạt châu lớn rơi nghiêng ở bên trong mâm ngọc, lão thần tiên mỉm cười, đột nhiên nâng hai tay áo lên, mỗi bên tay áo lần lượt bay ra bốn tắm phù lục giấy vàng, sau khi rơi xuống đất khói nhẹ tràn ngập, bao phủ cô gái y phục rực rỡ vào trong đó, mọi người chỉ nghe tiếng đàn càng thêm dồn dập, cũng không thấy bóng người mỹ nhân, liền có chút sốt ruột, càng chờ mong.
Trong khoảnh khắc, tiếng đàn chợt lên cao, như bình bạc vỡ.
Ngay trong nháy mắt đó, chỉ thấy bên trong hư vô mờ mịt sương khói, có tám cô gái tuổi thanh xuân áo trắng phiêu phiêu, không hề dấu hiệu mà tấn mãnh hiện thân, lấy cô gái y phục rực rỡ trung tâm, hướng bốn phương tám hướng mà nhảy ra, cầm trường kiếm trong tay, cùng lúc đó, những cô gái áo trắng cầm kiếm thân hình nhẹ nhàng này, nhất tÈ phát ra một tiếng hô quát, tương tự như quái thanh thời xa xưa man di hiến tế thần linh, những mà chẳng những không có tồn hại phong thái các nàng, ngược lại sinh ra một loại khí thế độc đáo "cân quắc bất nhượng tu mi" (phụ nữ không thua kém nam giới).
Trong lâm hồ thủy tạ, võ tướng trung niên lãnh binh đóng tại phụ cận Yên Chi quận, trước mắt sáng ngời, rất bát ngờ, vốn dĩ hắn được mời mà tới đây chỉ là vì nễ tình nhau mà thôi, giờ phút này sau khi chính mắt nhìn thấy một màn này, kìm lòng không được vỗ tay tán thưởng nói: "Hay cho một thiết ky xông ral Nhát là máy cô gái cầm kiếm vọt tới trước, càng có khí thế, mỗi người một vẻ."
Quận thủ Lưu đại nhân vuốt râu mà cười, gật đầu phụ họa nói: "Quả thật không tầm thường."
Sau đó tiếng đàn càng đi thẳng lên trời cao, như sấm mùa xuân quay cuồng ở biển mây, mà tám cô gái áo trắng cầm kiếm thủy chung quay chung quanh cô gái y phục rực rỡ ở giữa, bay nhanh xoay tròn, xuất kiếm như cầu vồng, cô gái y phục rực rỡ cố ý buông chậm tốc độ xê dịch di chuyển, cùng cô gái cầm kiếm nhanh như sắm đánh, hình thành đối lập rõ rệt, hơn nữa rất nhiều lần cô gái cầm kiếm ngửa ra sau xuất kiếm, mũi kiếm cách cô gái y phục rực rỡ chỉ trong thước tấc mà thôi, thật sự là vô cùng hung hiểm, cô gái y phục rực rỡ thủy chung nét mặt tươi cười như hoa.
Những hình ảnh nơi đài cao giữa hồ này, vừa có mỹ cảm hành vân nước chảy, lại có mị lực kinh tâm động phách.
Lão thần tiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thul”
Thời điểm này dáng người cô gái ở đài cao có thể nói nhanh như kinh hồng, một mảng lớn kiếm quang lấp lánh tuyết trắng bắn ra bốn phương, thỉnh thoảng chiếu rọi trên mặt nhóm quần chúng ở bên hồ, rất nhiều người sợ tới mức nhanh chóng che mặt lại. Sau đó liền vào lúc này, sau khi lão thần tiên nói ra chữ "Thu" kia, tám cô gái áo trắng chợt ngừng lại, biến thành một tắm phù lục giấy vàng, huyền đứng ở không trung, lão thần tiên vẫy tay, giấy vàng liền trở về bên trong tay áo lão thần tiên, như yến về tổ.
Cô gái y phục rực rỡ xoay người nhặt bình sứ kia lên, khoan thai mà đi, sau khi giáp mặt đưa cho lão thần tiên, thản nhiên cười với chủ vị bên nhà thuỷ tạ kia, lúc này mới cùng áo trắng cô gái không khác biệt máy, một lần nữa biến thành một tắm phù văn giấy vàng, được lão thần tiên thật cần thận giấu ở trong tay áo.
Chiêu thức ấy của lão thần tiên đường xa mà đến, kỹ kinh tứ tòa (*), ngay lập tức kinh sợ toàn bộ kẻ có tiền Yên Chi quận tới giúp vui, để cho một vài "tiên sư" bản thổ lúc trước còn mang niềm khiêu khích, thật sự là không còn mặt mũi để chê bai nữa.
(*) Tuyệt kỹ kinh sợ tứ phía
Đạo sĩ trẻ tuổi thông qua trung gian con trai trưởng Quận thủ, nhẹ giọng hỏi: "Từ đại ca, có nhìn rõ chỉ tiết không? Có phải yêu ma quỷ quái hay không? Dù sao Thính yêu linh của ta không hề có động tĩnh."
Đại nhiêm hán tử râu quai nón ngoảnh mặt làm ngơ, xoa cằm nói thầm: "Trong đó một cô gái áo trắng khóe miệng có nốt ruồi, dáng người tựa như không hề kém cỏi cô gái y phục rực rỡ.”
Lưu Cao Hoa đang đắm chìm trong cơn rung động tâm thần, lắm bẩm: "Thật sự là thần thông quảng đại, khó trách khi đọc sách luôn sẽ bắt gặp có người muốn vào núi tìm tiên, nếu ta học được thuật pháp thần tiên này, về sau đâu còn cần phải đi thanh lâu uống hoa tửu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận