Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1741 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (7)



Chương 1741 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (7)



Trần Bình An đưa những thỏi vàng, lấy quan bạc và tiền đồng với giá cao hơn một chút theo giá cả thị trường hiện tại ở Thạch Hào quốc, trong lúc trò chuyện, lần đầu tiên hắn nói chuyện theo tiếng của vương triều Chu Huỳnh. Hai thiếu niên có hơi bối rối. Sau đó Trần Bình An lại dùng tiếng của nước Thạch Hào chưa sỏi để nói chuyện, thì lúc này mới thuận lợi giao dịch được. Sau đó, Trần Bình An rời khỏi cửa hàng. Trong cửa tiệm, sau khi nam tử mặc áo choàng bông rời khỏi cửa tiệm.Thiếu niên ngốc nghếch còn đang chìm đắm trong niềm vui khi kiếm được tiền cho tiệm, sau đó đá người bằng hữu đã cùng nhau lớn lên một cái, thuận theo ánh mắt của người sau, thiếu niên ngốc nghếch mới phát hiện ra hai sư phụ hình như lúc nào cũng cãi vã, đấu mồm với nhau, thế mà lần đầu tiên từ trước đến nay đang ngồi lại với nhau, nghiêm túc thảo luận vấn đề.Sau khi Trần Bình An quay lại chỗ Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch, Mã Đốc Nghi cười hỏi: “Ở một huyện thành nhỏ bé, trong một cửa hàng chừng đó mà chỉ có hai người luyện khí sư thôi sao?”Trần Bình An gật đầu nói: "Chắc là đang tuyển đệ tử, mỗi người đều đang ưng ý một thiếu niên."Mã Đốc Nghi bĩu môi nói: “Hai vị lão tu sĩ đang liều mình chống đỡ Động Phủ cảnh thì có thể tìm được người kế thừa tốt đến cỡ nào cơ chứ.”Trần Bình An mỉm cười và nói: "Những lời này để ta nói thì mới được chứ nhỉ?"Mã Đốc Nghi lạnh lùng “hứ” một tiếng.Trần Bình An do dự một lúc rồi nói: "Nếu ta đoán không lầm, một trong hai lão già chắc chắn có một người là tu sĩ Quan Hải cảnh, người còn lại thậm chí còn có thể là tu sĩ Long Môn Cảnh. Chẳng qua chỉ là hai lão nhân đã sớm nhận ra được ngươi nên đã nhanh chóng giấu đi khí cơ của mình, cố tình khiến ngươi hiểu lầm rằng hai ông ấy đang là Động Phủ cảnh. Còn về lý do tại sao lại không dứt khoát giả vờ là một lão nhân của khu chợ, có lẽ là vì cảm thấy ở một nơi hẻo lánh nhỏ bé, linh khí mỏng manh như vậy, hai tu sĩ Động Phủ cảnh cũng đã đủ dọa những người từ ngoài đến chúng ta rồi, nhưng cũng không làm kinh động đến những người bình thường, cho nên mới nói bọn họ đều là lão giang hồ rồi.”Đôi mắt Mã Đốc Nghi sáng lên, nàng ta nói: "Trần tiên sinh, nếu như mọi người lại cứ nghĩ rằng chúng ta đến đây là vì bọn họ thì sao? Ví dụ như đào góc tường của bọn họ? Trần tiên sinh, ta cảm thấy việc ngài đi vào cửa tiệm vốn dĩ đã không thỏa đáng rồi."(Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người từ người khác. Ngoài ra đây còn là từ ngữ chỉ việc ăn cắp, thu nhặt chất xám của người khác.)Trần Bình An cười nói: "Cho nên những người ngoài như chúng ta mua xong đồ thì nên lập tức lên đường. Ngoài ra, chúng ta cũng phải nói rõ trước, khi chúng ta rời khỏi cổng huyện thành nhớ kỹ ai cũng không được nhìn ngó chung quanh, chỉ việc cắm đầu đi thằng, để tránh bọn họ nghi thần nghi quỷ.”Mã Đốc Nghi có chút bối rối, bởi vì nàng ta vẫn không hiểu tại sao Trần Bình An lại phải đi vào cửa tiệm đó, đây không phải tác phong làm việc bình thường của tiên sinh phòng sổ sách.Trần Bình An bảo Tằng Dịch một mình đến một cửa tiệm để mua đồ, hắn cùng Mã Đốc Nghi dẫn ngựa đậu ở bên lề đường, nhẹ nhàng giải thích: “Nếu như hai lão đầu không phải là vì thu nhận đồ đệ nhập thất thì sao? Không những không phải là Phổ Điệp tiên sư, mà thậm chí còn là tà môn ngoại đạo trong số các sơn trạch dã tu thì sao? Vì vậy, ta mới đi vào trong cửa tiệm quan sát đôi chút. Trông không giống như tà tu ma quỷ tu mang tâm địa xấu xa. Còn nhiều hơn nữa thì ta không thể nhìn ra được nên ta cũng sẽ không quản.”Mã Đốc Nghi thở dài, trong mắt mang theo ý cười, phàn nàn: "Trần tiên sinh, mỗi ngày đều phải suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, bản thân ngài có thấy phiền không? Ta chỉ mới nghe thôi đã cảm thấy phiền vô cùng rồi."Trần Bình An cười nói: "Suy nghĩ những chuyện này ta không hề phiền.Nhưng nghĩ tới ngươi mỗi ngày đều mặt dày không chịu quay lại lá bùa, mỗi ngày ta đều phải đếm ngón tay xem phải tiêu thêm bao nhiêu đồng tiền Tuyết hoa mà phiền lòng vô cùng."Mã Đốc Nghi tức giận nói: "Thật là cụt hứng!"Trần Bình An đút tay vào tay áo, mỉm cười nhưng không nói gì.Sau khi Tằng Dịch mua xong những món đồ lặt vặt khác, Trần Bình An mới kể cho họ nghe một câu chuyện thú vị nhỏ, hắn nói bên phía cửa tiệm, vị tu sĩ Long Môn cảnh có đạo hạnh cao hơn đã chọn trúng thiếu niên đần độn, còn tu sĩ Quan Hải cảnh thì lại chọn thiếu niên thông minh.Nhưng trong mắt người ngoài đây chỉ là những chuyện nhỏ nhặt mà thôi.Có lẽ đối với hai thiếu niên còn ngơ ngác vô tri đó mà nói, đợi sau này cho đến khi thực sự bước chân vào chuyện tu hành bọn họ mới hiểu được, đó là một chuyện vô cùng to lớn.Cũng giống như lúc ban đầu ba người bọn họ và Hứa Mậu mỗi người đi một ngả vậy.Có một người tiều phu trẻ tình cờ đi ngang qua, bất cẩn bị vấp ngã một cái, kết quả sau khi quơ tay qua nhìn, tiều phu nhìn thấy thứ gì đó bên dưới lớp tuyết, khiến người thiếu niên sợ hãi gần chết.Có lẽ đó rõ ràng là ý trời, thiếu niên sắp không thể chịu đựng nổi cuộc sống khó khăn đã nghiến răng, lấy hết can đảm để đào phần tuyết đó lên.Khi run rẩy rời đi, trên người của thiếu niên có một mặt ngọc toát ra hơi ấm.Mảnh ngọc yêu thích được Hàn Tĩnh Tín dùng làm tay cầm, phía trên có khắc ba chữ cổ "Vân Hà Sơn" ở một mặt, một mặt còn khắc một bài thơ ca về đạo quyết có Vân Hà Sơn.Trên đại đạo, phúc họa khó lường, một ly rượu và một miếng ăn, khác biệt như trời với đất.Sau đó, ba người ngựa nhóm Trần Bình An tiếp tục lên đường, mấy ngày sau, lúc chạng vạng, trên một con đường cái tương đối vắng vẻ, Trần Bình An đột nhiên quay người xuống ngựa, bước ra khỏi đường cái, đi đến một bãi tuyết nồng nặc mùi tuyết cách đó hơn chục bước chân. Hắn vung tay áo, tuyết tản ra bốn phía, để lộ một cảnh tượng tàn khốc không dám nhìn bên trong. Chưa kể đến việc tứ chi gãy hết, toàn bộ lồng ngực đã bị cắt hết lục phủ ngũ tạng. Tư thế chết vô cùng thảm khốc, hơn nữa chắc là vừa chết cách đây không lâu, nhiều nhất là một ngày, đồng thời khu vực quanh đây đáng lẽ phải bị ô nhiễm bởi âm khí hung tàn nhưng lại hoàn toàn không có dấu vết gì.Mà lại có bí thuật độc môn của tu sĩ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận