Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 734: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc

Chương 734: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta UốncChương 734: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc
Chương 734: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uống Một Ngụm Rượu (8)
Tống Vũ Thiêu nhẹ giọng cười nói: "Non xanh nước biếc, còn nhiều thời gian. Giang hồ ân oán cũng như thế, cũng may ngươi không phải người Sơ Thủy quốc, sắp rời khỏi đây, về sau chưa chắc còn có thể quay trở lại, nếu không có khi là phiền toái quần thân."
Tống Vũ Thiêu nhớ tới một chuyện,"Phong ba lần đó nơi nhà thuỷ tạ, hình như ngươi bụng đầy cơn tức, ta thấy có chút kỳ quái, nếu Tống Vũ Thiêu ta chỉ là một người giang hồ tầm thường, dùng ánh mắt những người đứng xem mà nói, theo lý thuyết, trong điều kiện tiên quyết không biết nền móng của ngươi, trang chủ Hoành Đao Sơn Trang Vương Nghị Nhiên, một vị giang hồ tông sư hưởng dự đã lâu, có thể lấy lễ tướng đãi đối với một thiếu niên như ngươi, chẳng những không có cậy thế hiếp thế, nguyện ý giải thích cho nữ nhi, vì sao ngươi vẫn giống như có chút... không phục?"
Trần Bình An ợ một cái vì no, tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm bên hông, nhưng mà không uống rượu, suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói: "Không phải ta có thành kiến gì với Vương Nghị Nhiên, nhưng mà ta cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không đúng.”
Tống Vũ Thiêu hiếu kỳ nói: "Lời này giải thích thế nào?"
Trần Bình An theo bản năng lại uống một ngụm rượu, nương theo cơn say, chậm rãi nói: "la từng nghe một vị lão tiên sinh giảng thuật về cách nói trình tự, ta không đọc sách, không biết nhiều chữ lắm, cho nên lý giải thật sự nông cạn, nhưng mà thời điểm không có việc gì, sẽ nguyện ý suy nghĩ nhiều hơn về học vấn này, cảm thấy đúng sai có trước có sau, đương nhiên cũng chia lớn nhỏ, không thể lấy cái đúng phía sau để che dấu cái sai phía trước, cho dù cái đúng phía sau rất lớn, cái sai phía trước rất nhỏ, vẫn là trước tên phải mang cái sai nhỏ phía trước, phân tích cặn kẽ cho rõ, đạo lý hoàn hoàn toàn toàn nói xong hết rồi, cái đúng phía sau mới có thế chân chính đứng vững gót chân, cái này giống như... Một người không thể nhảy cóc mà đi đường."
"Nhưng mà ta tự mày mò phán đoán những điều ấy, khả năng không có đạo lý gì nhiều, bởi vì lần này ta nam hạ du lịch, lật xem rất nhiều sách, trên sách cũng không nói về điều này, cho nên tự ta vẫn không dám xác định đúng sai. Nhưng nếu dựa theo đạo lý của ta, sử dụng trong chuyện bên nhà thuỷ tạ, chính là thật ra Vương Nghị Nhiên ngươi không cần giải thích với ta, chỉ cần để nữ nhi ngươi đứng ra, nói với ta một tiếng Xin lỗi, hai chữ là được rồi, nếu không đến cuối cùng, vương Nghị Nhiên ngươi đường đường giang hồ đại tông sư, giải bày cho người khác, chẳng lẽ ta nhất định phải tiếp nhận hay sao? Cho dù ta nói lui một bước, nguyện ý chấp nhận, vậy sẽ cho là nữ nhi ngươi không có sai sao? Ta cảm thấy không phải như thế, Vương Nghị Nhiên ngươi làm là đúng, ngôn hành của nữ nhi nhà ngươi, sai, chính là sai. Hôm nay là như thé, ngày mai là như thế, về sau mười năm đổi lại là những người khác, cô gái khoá đao tên Vương San Hồ kia, khả năng vẫn là sai."
Trần Bình An một tay cầm hồ lô rượu, một tay vò đầu,"Tống lão tiền bối, đây là ta giải thích tùy tiện, hồ ngôn loạn ngữ, để ông chê cười rồi."
Tống Vũ Thiêu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ngơ ngác, cuối cùng vẻ mặt hoảng hốt, chỉ cảm thấy giang hồ mà mình nhận định, nghiêng trời lệch đất.
Cuối cùng Tống Vũ Thiêu hồi tưởng cả đời này, nhất là đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh về con trai Tống Cao Phong, lão nhân vốn đã không còn muốn nhớ lại, lại càng không nguyện miệt mài theo đuổi ân oán tình cừu trong đó, nhưng mà mãi cho tới hôm nay, mãi đến giờ phút này, vị lão nhân này mới phát hiện khúc mắc của mình, đến cùng nằm ở đâu, vì sao mình áy náy hối hận tới đâu, thủy chung vẫn không biết vì sao không cởi bỏ được khúc mắc.
Lão nhân đỏ hồng mắt, run run nhác đôi đũa lên, gắp một đũa thức ăn từ trong lầu, cho vào trong miệng chậm rãi nhắm nuốt, trên mặt dần dần có một ít ý cười.
Lão quy củ mà lão giang hồ xem là tiêu chuẩn, được người thế hệ trước coi là đạo lý khuôn vàng thước ngọc, thì ra, thì ra cũng có chỗ sail
Năm đó con ta Tống Cao Phong có gì sai chứ? Mặc dù có sai, đó cũng là do giang hồ chó chết đó sai trước!
Là vị tiền nhiệm võ lâm minh chủ xuất thân sa trường võ tướng đã sai rồi, tràng ân oán đó, căn bản không phải là chuyện của một cánh tay!
Là bản nhân nữ nhi nhà ngươi, thiếu con trai Tống Vũ Thiêu, thiếu con dâu ta một câu xin lỗi!
Trước mặt một thiếu niên lang, Tống Vũ Thiêu vẻ mặt lão lệ tung hoành mà không cảm thấy mất mặt, chậm rãi buông chiếc đũa, đứng lên, sái nhiên cười to nói với Trần Bình An: "Bữa cơm này, Tống Vũ Thiêu ta thay con trai con dâu, thay Kiếm Thủy Sơn Trang mời ngươi!"
Lầu hai tửu lâu nhất thời ồ lên.
Bởi vì bảy chữ Tống Vũ Thiêu cùng Kiếm Thủy Sơn Trang!
Bởi vì điều này có ý nghĩa trăm năm phong lưu của nửa giang hồ Sơ Thủy quốc.
Cuối cùng lão nhân ôm quyền nói với Trần Bình An: "Ta có chuyện phải nói cùng tôn tử, phải trở về thôn trang trước. Sau này chưa chắc có thể nói lời từ biệt với ngươi, vậy nên vẫn là câu câu nói giang hồ kia, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hy vọng chúng ta sau này còn gặp lại!"
Trần Bình An không hiểu ra sao, ngơ ngác đứng lên, mắt thấy lão nhân lược ra ngoài cửa sổ, ở nóc nhà phía trên một đường bay vút mà đi.
Thiết kiếm loang lỗ vét rỉ mà Tống Vũ Thiêu huyền bội đã rất nhiều năm, hôm nay lão nhân ở trước mắt bao người, một đường bay vút đến phía trước đại môn sơn trang, sau đó bước nhanh vào cửa, không để ý tới những lợi nịnh bợ chúc mừng, trực tiếp đi tới một tiểu viện không người ở đã nhiều năm, tìm được người trẻ tuổi đang đứng xa xa nhắm mắt dưỡng thân, tôn tử Tống Phượng Sơn.
Tống Phượng Sơn mở to mắt, không nói được một lời, giống như khi xưa tuổi nhỏ, canh giữ trước giường bệnh cha mẹ.
Tống Vũ Thiêu tháo thiết kiếm bên hông xuống, một tay cầm đẩy tới hướng Tống Phượng Sơn sắc mặt lạnh lùng, người sau hỏi: "Vì sao?"
Tống Vũ Thiêu trầm giọng nói: "Đây là kiếm của cha ngươi Tống Cao Phong, tử thừa phụ nghiệp, nên giao vào tay Tống Phượng Sơn ngươi." Tống Phượng Sơn không đưa tay tiếp kiếm, cười khẩy nói: "Ò, lại có chuyện lạ như vậy sao, đầu tiên là gia gia tới trước tiên, ăn mừng đại điển minh chủ của tôn tử, hôm nay lại giao cho ta một cây thiết kiếm nát. Như thế nào, rốt cuộc gia gia muốn gỡ bỏ trọng trách Sơ Thủy quốc Kiếm Thánh cùng lão trang chủ Kiếm Thủy Sơn Trang, muốn ngậm kẹo đùa cháu?”
Vị người trẻ tuổi này hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén, lại vẻ mặt mỉm cười nói: "Chỉ là thật ngại quá, tôn nhi bát hiếu muốn nói cho gia gia một tin dữ, Hoàng đề bệ hạ tự mình hạ mấy đạo mật chỉ, đại quân gàn vạn tinh nhuệ của triều đình đã tập kết xong ở ngoài châu thành, nói vậy ngày mai đại quân sẽ tiếp cận, tiêu diệt con tân minh chủ giang hồ đại nghịch bát đạo này. Gia gia, tôn nhi không hy vọng xa vời người sẽ ra tay tương trợ, thật sự, đây là lời thật tâm của tôn nhi, chỉ cầu gia gia từ đầu tới đuôi khoanh tay đứng nhìn là được, chỉ cầu người chớ lại ban thưởng con một kiếm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận